Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

“Tôi thấy, một sức sống trong tôi cựa mình”



“Hạnh phúc sống quanh ta như màu hồng nắng hạ
Tình yêu thêm đôi cánh cho lời ca vút xa
Dù cơn đau có đến yêu đời thêm tha thiết
Dù cơn đau có đến yêu đời càng thiết tha.”

Đó là những câu hát đẹp trong bài hát xa xưa mà sớm nay, tôi tình cờ nghe lại từ loa phát thanh phường. Trong bài hát, tôi còn ấn tượng bởi câu này nữa: “Tình yêu trong tay đó em còn tìm đâu nữa, Tình yêu trong tay đó em tìm hoài hỡi em”. Nó khiến tôi nảy sinh chút ít suy tư trước khi vùng dậy bước ra khỏi giường để khởi đầu ngày mới.

Rõ là mỗi sáng thức dậy, có 3 thứ âm thanh quen thuộc luôn văng vẳng bên tai tôi nhiều hơn cả. Trước khi loa phát thanh phường vang lên trong 30 phút thì tôi đã nghe thấy tiếng hót véo von của những chú chim rồi. Không biết là chim nhà hay chim trời nữa, nhưng tiếng hót của chúng bây giờ đã có thể làm tôi biết xao động. Tôi chợt nhớ đến câu hát mở đầu trong bài “Nhạc khúc ban mai” mà xưa kia nó đã từng khiến tôi thổn thức khi lần đầu nghe phải thế này: “Một mảnh trời xinh xinh, một nhành cây cao búp non lung linh là bóng chim líu lo ban mai, xua tàn phai chốn bồng lai.” :)

Rồi Tôi thấy, Sáng nay ngủ dậy, Nghe  tiếng trẻ thơ trong trái tim gọi Mẹ, Tiếng Mẹ thân thương và đầm ấm lạ kỳ” (Bài thơ về một mầm sống bất tận). Từ ngày chuyển về sống cùng anh chị, tôi đâm ra quen thuộc với những âm thanh này. Chị tôi luôn là người dậy sớm nhất nhà, và sáng nào tôi cũng nghe thấy tiếng chị ấy rộn rã gọi bọn trẻ con thức dậy, giục chúng khẩn trương đánh răng, rửa mặt, chải đầu buộc tóc, ăn sáng và đến trường. Tiếng bọn trẻ con thì từ uể oải khất lần cho đến rối rít làm theo “chỉ dẫn” thân quen của mẹ chúng. Những khi ấy, tôi thấy lại hình ảnh của mình những ngày còn bé quá. Rồi tôi tưởng tượng đến một ngày kia, tôi sẽ cũng trở thành một người như mẹ tôi, chị tôi như thế này sao, liệu tôi có thể làm tốt thế ko nhỉ? :P

Tôi là một người khá đơn giản và ko có nhiều tham vọng. Vì thế niềm vui của tôi cũng rất giản đơn và thường đến từ những điều nhỏ nhặt thường ngày. Có vô số thời điểm, tôi phải cảm ơn từng bông hoa, cái lá, ngọn cây ven đường; những câu thơ hay, những  bài hát đẹp, những lời văn tinh tế… Cứ vậy hàng ngày, tôi cố gắng nhắc mình giữ thói quen cóp nhặt và lưu giữ những nét đẹp giản dị “để yêu thêm yêu cho nồng nàn” cuộc sống của mình. Tôi thường coi đó là những liều vitamin yêu đời dành cho tâm hồn, giúp hệ miễn dịch với nỗi buồn và sự chán chường của tôi ngày càng khỏe mạnh hơn. Tôi nhớ Shakespeare đã từng nói: "Một người tươi cười không có nghĩa là họ không có nỗi buồn. Điều đó có nghĩa là họ có khả năng đối phó với nỗi buồn đó.” Thế nên, nếu có vitamin yêu đời và một hệ miễn dịch nỗi buồn khỏe, tôi tin rằng mình có thể đối phó với nỗi buồn cũng nhẹ nhàng hơn. :P

Và cuối cùng thì, “Tôi thấy, một sức sống trong tôi cựa mình”. Trong đầu tôi lại vẳng lên câu hát: “Người nằm xuống nghe tiếng ru, Cuộc đời đó có bao lâu, mà hững hờ…” :)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét