Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010

Ngày xa...

Hôm qua mơ giấc mơ lạ quá. Giờ tự nhiên muốn viết viết chút gì đó, để nhớ, để thương về một ngày xa...
Ngày ấy, ba ông bố có ba cô con gái, học chung một lớp cấp 3, chơi thân với nhau, cùng thi vào một trường đại học, chọn cùng một khoa, và thế là cũng chọn ở cùng luôn một phòng trong ký túc xá...
Ngày ấy, ba ông bố tự hào lắm vì cả ba cô con gái đều đậu đại học. Ngày nhập trường, ba ông bố hẹn nhau cùng đi, mỗi ông bố kèm theo mỗi cô con gái, và đủ thứ hành trang để các cô bắt đầu một cuộc sống mới, tự lập và tràn đầy hy vọng...
Ngày ấy, nhập trường xong,  làm thủ tục nhập ký túc xá xong, cả ba cô gái lẽo đẽo theo ba ông bố vào quán cơm sinh viên trước khi tạm biệt ba ông. Quán cơm sinh viên Bách Khoa hồi đó, một suất ăn 5000 đồng được coi là khá đủ đầy... Ba ông gọi 6 suất ăn 5000 đồng và cười bảo ba cô:"Chúng mày nhìn đây mà cố gắng học nhá. Từ giờ không được sướng như ở nhà đâu. Gọi suất ăn 5000 đồng để biết khổ mà học. Mai sau chúng mày ra trường, sướng rồi, phải thết đãi chúng ta những bữa ăn thật ngon đấy..."
Và 3 cô bắt đầu cuộc sống mới...


5 năm đại học trôi qua, rất nhiều kỷ niệm... Giờ thì mỗi người là một con đường riêng...
Cầm tấm bằng đại học, bắt đầu chuỗi đường mới... Rất mong một ngày cả 3 đứa mời 3 ông bố, và cả 3 bà mẹ nữa chứ những bữa ăn thật ngon... Rất mong ngày từng đứa sẽ dắt theo một nửa còn lại về khoe cả ba ông bố - bà mẹ..., như là vẫn luôn hứa hẹn...
Ngày ấy đang ngày càng đến gần, chỉ một chút nữa thôi là sẽ đến, sẽ đến thôi... Bao nhiêu hứa hẹn, bao nhiêu hy vọng, bao nhiêu hạnh phúc vẫn còn ở phía trước, rất gần thôi...
Thế nhưng một "quả đắng" lại vô tình rơi xuống... Một trong ba người cha đáng kính của ngày ấy đã đi thật xa, chẳng thể có mặt vào cái ngày vẫn mong chờ trong suốt bao năm qua, chỉ có thể ở một nơi rất xa để dõi theo và mỉm cười lặng lẽ... "Quả đắng" rơi, chạm vào bạn, những vết đau theo suốt cuộc đời mà bạn vẫn đang mạnh mẽ, vẫn đang cố gắng hơn ai hết...
Ba chúng ta, giờ một kẻ coi như đã có bến, hai kẻ còn lại - tôi và bạn vẫn lênh đênh tìm bến đợi, vẫn đang cùng nhau bước, vẫn mong ước thực hiện những điều của "ngày xa" ấy...