"Lâu rồi ko đọc mấy thứ kiểu buồn buồn thế này mày ạ: "Lúc em buồn nhất, em chẳng muốn nói nhiều đâu, cũng chẳng muốn có ai đó làm ồn ào tâm trí. Em chỉ muốn lẳng lặng gặm nhấm một chút, rồi tự em sẽ ổn. Nhiều lần, đã từng muốn có người bên cạnh để em dựa vào đôi vai nghe tiếng gió thổi. Nhiều lần, muốn được khóc trên vai người. Nhiều lần, muốn được người ôm trong tiếng nấc, lúc ấy, đau thương, buồn tủi sẽ tan thành khói. Nhiều lần…. Em đã mong, nhưng chỉ thấy ước muốn tan thành bọt biển…."
Tôi hy vọng có thể hiểu được phần nào tâm trạng của L khi mượn mấy dòng kia để nhắn cùng tôi. Hai đứa tôi, thường là như vậy, mỗi khi gặp phải những chuyện quá bi đát đau buồn, thì sau khi gặm nhấm một mình nỗi buồn xong, lại ngửa cổ lên trời mà cười hồn nhiên như chả có vấn đề gì. Cười, nhưng mà cười vì đang nghĩ đến những niềm vui đã qua và sắp đến, để lưu giữ chúng mãi trong trái tim, cũng là 1 cách để xóa nỗi buồn, là để cố gắng kiểm soát nỗi buồn của mình theo hướng tích cực. Bọn tôi sau cùng vẫn là những cô gái lạc quan yêu đời, dù rất nhiều khi cũng dễ tổn thương và yếu đuối như những cô gái khác.
Tôi chợt nghĩ đến mình. Ba năm nay, tôi làm 1 công việc thật lặng lẽ, trong một môi trường cũng khá yên ổn, ít xáo trộn và ko ồn ào, khác xa với những gì của phần lớn bạn bè tôi. Tôi luôn có cảm giác mỗi ngày đi làm là mỗi ngày tôi đang học bài trong thư viện, xung quanh tôi là máy tính, sách vở, từ điển. Văn phòng nhỏ xíu, chỉ có rất ít người, toàn là người hiền lành trầm tính, cả tôi cũng thế. Công việc của tôi cũng ko ưa thích sự ồn ào, mà rất cần sự tập trung suy nghĩ. Mỗi ngày trôi qua của tôi thường diễn ra trong yên lặng mà tôi chắc rằng ko phải bạn trẻ nào cũng ưa thích được điều đó trong thời đại gấp gáp này. Chị tôi bảo, tôi sống và làm việc giống một người có tuổi hơn là 1 cô gái trẻ.
Có phải môi trường hiền hòa cộng tính với bản chất vốn sẵn mà tôi thấy mình hay nhìn đời đơn giản thế, nhiều lúc như một đứa mộng du, nhiều khi hồn nhiên như đứa trẻ. Thời đại này, ai cũng vội vàng gấp gáp mà tôi thì chậm quá. Hàng ngày đi làm qua lối đi giữa 2 hàng cây xanh, tôi cứ ngước cổ lên mà hỏi chúng những câu hỏi ngô nghê mà tôi chẳng biết chờ bao lâu nữa tôi mới biết câu trả lời. Nhưng, những tán lá xanh cũng chỉ bất động mà thôi, như chính tôi cũng bất động với mớ câu hỏi của mình vậy.
Ôi, tôi lại lảm nhảm kiểu "tả pí lù" nữa rồi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét