Tối
nay, Thảo Linh ngỏ ý nhờ dì cùng thảo luận về bài văn tả một loài chim mà em
yêu thích. Thảo Linh nói muốn viết về loài chim bồ câu.
Lúc
đầu, dì cảm thấy hơi bối rối vì chết rồi, lâu nay dì ít khi để ý từng tiểu tiết
của các loài chim. Thế nên, lúc đầu dì cảm thấy hơi khó khăn khi phải nặn ra những
gì để tả về 1 chú chim. Nhưng mà sau một hồi bình tĩnh, cố lục lại trong trí nhớ
và nghĩ thêm một chút thì mọi thứ đã trở nên ổn thỏa hơn rồi. Dì lại rút ra một
bài học rằng, cần phải quan sát nhiều hơn nữa những hiện tượng, sự vật, và sinh
vật hiện diện xung quanh mình nhiều hơn nữa. Điều này thật đáng quý biết bao, bởi
nó sẽ giúp mình nhận ra những nét đáng yêu và sự đa dạng của cuộc sống. Và rồi
từ đó, ta sẽ thấy cuộc sống đáng sống hơn biết bao.
Dì
ko kỳ vọng đây là một bài văn hay với một học sinh lớp hai, nhưng dẫu sao dì vẫn
vui vì đó là kết quả làm việc nghiêm túc của 2 dì cháu. Dì ghi lại vào đây coi
như để giữ làm kỷ niệm:
“Trong thế giới
các loài chim, em yêu thích nhất là chim bồ câu. Đây là loài chim tượng trưng
cho hòa bình và hạnh phúc. Em thường thấy người ta dán hình ảnh đôi chim bồ câu
trên phông trang trí trong đám cưới. Mẹ em còn kể rằng ngày xưa chim bồ câu được
dùng để đưa thư nữa. Chim bồ câu có rất nhiều màu sắc khác nhau như xanh, trắng,
nâu và đen, nhưng em thích nhất là loài bồ câu màu nâu. Nó có bộ lông mịn màng
và đôi mắt tròn xoe đen láy như hai hạt nhãn. Tiếng gáy “gù… gù…” của nó nghe
thật êm tai. Nó thường nhặt nhặt những hạt thóc rơi vãi trên sân. Em rất thích
hình ảnh chú chim hiền lành này ung dung đậu trên lòng bàn tay người mà ko hề sợ
hãi. Trên ti-vi, em còn thấy người ta thả hàng ngàn chú chim bồ câu để chúng tự
do tung cánh bay giữa trời. Em thấy loài chim này mới đáng yêu làm sao.”
like
Trả lờiXóaHí, em cảm ơn anh :)
Xóa