Thứ Tư, 4 tháng 5, 2011

Một thoáng quê em

Tha thẩn vào khi cả miền nhớ đang được nhuốm đầy và trở nên ứ đọng, tắc nghẽn bỗng nhiên phát hiện thấy một vẻ đẹp nguyên sơ mà bình thường chẳng mấy khi để ý…
Buổi sáng qua đường tàu quen thuộc. Sau cơn mưa, mọi vật trông thật mới lạ và tươi tắn. Những giọt nắng sớm đầu tiên tỏa xuống, chỉ vừa ửng lên màu vàng nhạt để làm nền cho ban mai đang dạo những khúc hát khởi đầu ngày mới. Có vẻ như sau những chuyến du ngoạn tưng bừng đầu hạ cùng với mặt trời thì nắng cần chút thời gian nghỉ ngơi để nhường chỗ cho những cơn mưa rào tưới tắm cho vạn vật. Còn vấn vương đâu đó trên những sợi cỏ, cành cây bên đường là những giọt nước mưa của đêm hôm trước, thi thoảng bắt gặp làn gió nhẹ lại khẽ đu đưa theo cành cây, chiếc lá, có lúc lại mải mê theo gió để rồi tan biến…
Hai bên đường tàu là đá sỏi, và trải dài cùng theo hai bên là cánh đồng xanh thẳm. Để khiến cho đường tàu không trơ trọi, xen lẫn cùng sỏi đá là những khóm cỏ dại xanh và những rặng xuyến chi li ti đua nhau nở toát lên một màu trắng tinh khôi. Cạnh đó, phía trước, nhìn về một bên của đường tàu, Núi Đôi lan tỏa thêm một màu tươi mát…
Và trên nền của bức tranh ấy, điểm nhấn nổi bật là một cặp cô dâu-chú rể đang cùng nhau tạo kiểu cho những tấm ảnh cưới của họ, dọc theo con đường tàu trải dài bất tận, như để minh chứng cho ước vọng về một tình yêu vĩnh cửu của hai người…
Không có mặt hồ trong xanh, không những hàng cây cổ thụ, yêu kiều bên cạnh con phố đông vui, không những tòa nhà cao sang…, chỉ có một con đường bất tận được điểm tô bằng vẻ đẹp nguyên sơ…
(Viết ngày 03/05/2011)