Thứ Tư, 31 tháng 10, 2012

Câu chuyện trong công viên

Cả hai gặp nhau và đi dạo một lúc để ngắm nghía khung cảnh tĩnh lặng của công viên chiều sớm, rồi họ chọ một chiếc ghế đá trông ra phía hồ nước xanh trong để nghỉ chân. Chẳng ai bảo ai, họ yên lặng một lúc lâu và mơ hồ nhìn về phía xa xăm…
Phá vỡ sự im lặng này, dấu hỏi chấm bèn quay sang hỏi dấu chấm: "Dấu chấm này, có phải mỗi khi nghĩ đến cậu, người ta đều nghĩ đến một sự kết thúc không?"
Dấu chấm mỉm cười trả lời: "- Ừ, cũng đúng, nhưng mà chưa đủ cậu ạ. Như cậu và mọi người đều biết, thì tớ vốn là một ký hiệu ước lệ cho một kết thúc. Người ta bắt gặp và sử dụng tớ khi muốn kết thúc một ý tứ, một câu văn, một đoạn thơ, và thậm chí có thể là cả một cuộc tình nữa. Nhưng suy rộng ra một chút, tớ hy vọng cái ký hiệu đơn giản nhỏ bé (.) mang tên dấu chấm là tớ đây, sẽ được hiểu theo nghĩa rộng hơn một chút, chứ không chỉ dừng lại ở một sự đóng kín lạc hậu xưa nay nữa.”
“- Cậu nói rõ hơn xem nào?” – Dấu hỏi chấm tò mò hỏi tiếp.
Dấu chấm tiếp: “Không hẳn cứ “chấm” là sẽ “hết” đâu. Cậu cũng biết mà, trong một bài văn, một bài thơ, cứ kết thúc ý này, câu này, đoạn này, thì y như rằng, một ý khác, câu khác, đoạn khác lại được mở ra, nhiều khi thật là mới mẻ và bất ngờ mà mình chẳng dự đoán được trước còn gì. Nhiều khi á, cậu đang dưng dưng nước mắt bởi sự tiếc nuối và đau khổ khi đọc hết ý này, đoạn này, thế mà cứ kiên nhẫn đọc tiếp, cậu lại tưng bừng hết cả lên bởi sự gợi mở mới được tiếp diễn với những trải nghiệm mới mẻ, đầy bất ngờ và thú vị. Còn á, trong tình yêu, thì cậu cứ nhìn các bạn cậu này, rồi thì nhìn nhiều thực tế khác nữa, cậu cũng thấy là có lúc một tình yêu tưởng chừng như tàn lụi và khô héo rồi, “chấm hết” rồi ý, thế mà có lúc tình yêu ấy lại được sống dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết đấy thôi, mới mẻ hơn và sâu sắc hơn ấy chứ…”
“- Hay nhỉ!” – Dấu hỏi chấm gật gù.
Dấu chấm lại tiếp: “Cậu cũng biết là một bài văn, một bài thơ hay là do có sự ngưng nghỉ, có sự tiếp diễn, có sự kết thúc ý này và gợi mở ra những ý tứ khác nữa. Như thế tạo nên một bài văn, bài thơ thật phong phú về nội dung và ý tưởng, khơi mở thật nhiều cảm xúc cho người đọc nhỉ. Còn cuộc sống của chúng mình, là cả một hành trình dài ơi là dài được tiếp nối nhau. Việc phải dừng lại ở đâu đó, kết thúc một điều gì đó, để bắt đầu và tiếp nối những chuỗi sự kiện mới mẻ khác âu cũng là lẽ dĩ nhiên thôi mà. Nhiều khi, có những thứ đã qua nên được gói ghém lại để đặt dấu bắt đầu; có những điều thuộc về quá khứ nên được đặt dấu chấm, để chúng ngủ thật yên sau bao lần trỗi dậy đầy đớn đau.”
Dấu chấm hỏi lại ngơ ngác nhưng đầy suy tư: "Đúng quá! Cậu tồn tại ý nghĩa nhỉ, dấu chấm ơi."
Dấu chấm lại mỉm cười: "Cảm ơn cậu! Nhưng mỗi chúng ta tồn tại đều ý nghĩa. Mỗi một người là một sự khác nhau, hoàn toàn riêng biệt. Mỗi người sẽ có những cách khác nhau để thể hiện tất thảy ý nghĩa thuộc về chính họ, mà không thể hòa tan vào người khác được. Cậu thực sự cũng rất đặc biệt đó. Cậu là ký hiệu quy ước của những điều nghi vấn, những bí ẩn để làm động lực giúp họ khám phá, tìm ra câu trả lời xác đáng nhất; là khởi nguồn của những sáng tạo để người ta làm nên thật nhiều điều thú vị cho đời. Có cậu, người ta luôn luôn phải suy nghĩ đúng - sai, tốt - xấu... Có cậu, người ta có những khát khao và hy vọng, những chuỗi ý tưởng mới mẻ không ngừng được  tiếp diễn nhau..., để bước tới một cái đích nào đó trong cuộc sống này. Cậu cứ từ từ khám phá về chính cậu nhé, sẽ phát hiện ra thật nhiều điều hay ho hơn những gì cậu đã từng nghĩ về mình đó".
Dấu hỏi chấm mỉm cười, ra vẻ rất hài lòng về những lời dấu chấm vừa nói. Dấu hỏi chấm một đưa tay mình ra, ra hiệu bảo dấu chấm cũng làm như mình đi. Họ đưa tay ra, vỗ 2 lòng bàn tay của họ vào nhau tạo nên một tiếng giòn vang của sự đồng tình, và cả hai cùng hô: “Yeah…”
Kết thúc cuộc trò chuyện này, họ yên lặng tạm thời không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn mọi thứ đang chuyển động trong khuôn viên yên bình này…

Chủ Nhật, 21 tháng 10, 2012

Tự tình của cánh lục bình

"Cánh bèo nói gì trong màu tím thở than
Những dòng sông cũng dài như số phận
Mẹ đừng ngậm ngùi vì con lận đận
Những ngả đường chưa biết về đâu..."

(Chiều mưa nhớ mẹ - Bình Nguyên Trang)
Nói sao nhỉ, không hẳn là vì tâm trạng mình đang không vui khi mở đầu bằng những câu thơ đầy suy tư kia đâu, có chăng là chút gì đó đồng cảm mà thôi. Thêm cả bởi vì đang nằm ngẫm nghĩ về mẹ, về những người phụ nữ mình quen, mình thân, mình thấy…, nên lại thấy trằn trọc và nhổm dậy gõ gõ một chút thôi… Cũng đang nghĩ một chút về mình, nhưng mà chỉ một chút thôi, một tâm lý hết sức bình thường của những đứa con gái như mình thôi mà…
“Là con gái, rồi sau này sẽ là một người phụ nữ - một người đàn bà, phải chịu khó học hỏi xung quanh, nếu không sau này khổ lắm cháu ạ. Cuộc đời này biến động bất thường lắm, nếu khôngchịu  rèn luyện để “ngoài tròn trong vuông” sẽ khó sống yên ổn được trong cái “bể khổ” mà ông trời sắp đặt cho mỗi người lắm…” Lời dặn của bác P khi mình sắp tốt nghiệp vẫn đi theo mình trong những ngày qua. Và ngay trong khoảnh khắc này, khi nhìn lại những cơn sóng dữ trong “bể khổ” của những người phụ nữ mình biết đã và đang phải đương đầu, thấy thấm thía lời dặn kia quá… Đúng là "Chẳng bao giờ có ai trải qua được nỗi đau của người khác, số phận dành cho mỗi người nỗi đau riêng." (Tiếng Chim Hót Trong Bụi Mận Gai).
Mình vẫn còn quá trẻ; mình vẫn còn may mắn hơn nhiều người khác, dù đồng trang lứa hay không, chưa phải chịu nhiều bất hạnh như họ; mình được yêu thương nhiều hơn họ. Ông trời thử đặt mình vào những “biến cố bất thường” mới chỉ đang ở mức độ cho mình “thấy biết” những cơn sóng dữ trong bể khổ trên đời và đôi lúc để mình thử “nhảy sóng” một chút, để biết được cảm giác như thế nào mà có ý thức cần học cách thích ứng dần thôi, chứ đường đời dài thế cơ mà, sóng dữ tràn về lúc nào ai mà biết trước được???
Nói vậy thôi chứ không phải mình đang buồn, đang chán, đang lo lắng đâu; chỉ là “thấy biết” và phải chấp nhận cái bể khổ để biết trân trọng hơn những gì tốt đẹp mình đang có, để từng chút, từng chút một, giải bài toán “biết cách sống là như thế nào” theo cả cuộc đời mình thôi…
Mình thấy mình vẫn đang yêu đời lắm, vẫn còn bao nhiêu điều muốn khám phá nữa cơ mà. Cả một bầu trời mơ ước còn chưa được chạm tới để vẫy vùng trong đó, thì sao có có thể hoang phí vào những giây phút chán nản, bi quan mãi được. Mình vẫn còn thích ngắm nhìn hoa nở trên sân nhà hay ngoài đường ngõ để chụp ảnh, để tưởng tượng và viết tựa lời; vẫn còn thích ngắm trời đất trăng sao; vẫn còn biết lẩm nhẩm những lời hát ngọt ngào về tình cảm yêu thương; vẫn còn thích đọc những câu chuyện dạt dào tình cảm, những bài thơ tình lãng mạn; vẫn còn đang mơ về… “Người” sẽ cùng mình tạo nên “ngôi nhà và những đứa trẻ”,... và còn nhiều nhiều nữa, thì tức là mình vẫn đang sống chứ không phải đơn giản là đang tồn tại.
Thật đấy, dù sóng dữ có thể bất thình lình ập đến bất cứ lúc nào, dù hiện tại mình như cánh bèo trôi nổi chưa biết đâu là bến bờ, nhưng dẫu sao mỗi ngày đi qua, cũng chẳng nên hoang phí quá nhiều vào những hoài nghi và lo sợ. Cánh bèo có thể đôi lúc thở than cho tình cảnh lênh đênh như thế, nhưng những ý nghĩ vụn vặt của con người khi biết cách để chúng trôi qua một cách an nhàn, như lục bình kia trôi theo cơn nước ròng thì sẽ nhẹ nhàng hơn biết mấy.
Bởi vì "học cách nhìn vào điểm tươi đẹp của thế giới không có nghĩa là lãng mạn hóa hiện thực, mà chỉ để tâm hồn ta thanh lọc hơn, lạc quan và yêu đời hơn...", để ta mat-xa cho tâm hồn, để ta sản sinh ra chất dinh dưỡng tăng sức đề kháng và sức chống trọi với những cơn sóng dữ trong đời mà thôi…
P/S: Nhân ngày tôn vinh phụ nữ Việt Nam, mình trích dẫn một bài thơ thật sâu sắc về triết lý sống của nữ sĩ Tôn Nữ Hỷ Khương – bài thơ “Còn gặp nhau”. Mới biết đến bài thơ qua một bài báo ngày hôm qua đọc được thôi, nhưng ý nghĩa qua những câu từ trong đó đã chạm tới bề sâu trong tâm tưởng của mình và có lẽ là của bất kỳ ai đọc được… Ngay tựa đề bài thơ - “Còn Gặp Nhau”, đã gợi lên một hiện thực đời sống rất đơn giản, mà cũng rất đau xót:  Chúng ta còn sống được đến hôm nay-bây giờ, đã là một diễm phúc, vô cùng quý báu, so với bao người đã vắng mặt- đã ra đi…

Còn gặp nhau - Tôn Nữ Hỷ Khương

Còn gặp nhau thì hãy cứ vui
Chuyện đời như nước chảy hoa trôi
Lợi danh như bóng mây chìm nổi
Chỉ có tình thương để lại đời.

Còn gặp nhau thì hãy cứ thương
Tình người muôn thưở vẫn còn vương
Chắt chiu một chút tình thương ấy
Gửi khắp muôn phương vạn nẻo đường.

Còn gặp nhau thì hãy cứ chơi
Bao nhiêu thú vị ở trên đời
Vui chơi trong ý tình cao nhã
Cuộc sống càng thêm nét tuyệt vời

Còn gặp nhau thì hãy cứ cười
Cho tình thêm thắm, ý thêm tươi
Cho hương thêm ngát, đời thêm vị
Cho đẹp lòng tất cả mọi người.

Còn gặp nhau thì hãy cứ chào
Giữa miền đất rộng với trời cao
Vui câu nhân nghĩa tròn sau trước
Lấy chữ chân tình gửi tặng nhau.

Còn gặp nhau thì hãy cứ say
Say tình, say nghĩa bấy lâu nay
Say thơ, say nhạc, say bè bạn
Quên cả không gian lẫn tháng ngày.

Còn gặp nhau thì hãy cứ đi
Đi tìm chân lý lẽ huyền vi
An nhiên, tự tại lòng thanh thản
Đời sống tâm linh thật diệu kỳ.

Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2012

Em "phải lòng" mùa thu

Hoa sữa thơm lừng quanh phố vắng, Trăng trong veo, anh ạ, đã thu rồi” (Hà Nội vào thu - Nguyễn Thị Hồng Ngát). Năm nào cũng thế, mùa thu luôn là mùa mình mong đợi nhất trong năm. Những cơn gió heo may se lạnh từ sáng sớm; đôi hôm cả bầu trời được phủ kín bằng màn sương mờ ảo huyền bí; những tia nắng vàng nhè nhẹ, thi thoảng lại ẩm ương lên bằng sắc vàng óng lẫn không khí oi ả như một sự lưu luyến với mùa hè; những cơn mưa bất ngờ đến rồi lại đi bất chợt; hương hoa sữa thơm lừng từng góc phố thân quen, đôi chiếc lá vàng nghiêng nghiêng và xoay xoay bay lượn mỗi khi đón chào một làn gió mới thổi qua… Còn nhiều lắm đấy, nhưng chỉ một vài nét đặc trưng này thôi cũng đủ để cảm nhận được một mùa thu tuyệt đẹp của Hà Nội rồi đấy chứ.
Đã từng đọc ở đâu đó một câu như thế này “Mùa thu là mùa của sự thoái trào, khi bạn đang mất dần mọi hứng thú”, có phải vì thế mà người ta hay thấy buồn buồn khi đi giữa trời thu không nhỉ? Chẳng biết vì sao nữa, nhưng đôi khi đi giữa những cơn gió heo may của làn thu ấy, trong lòng cứ dâng lên cảm giác chênh chao đến lạ, như kiểu“Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn”. Vạn vật vẫn cứ quay đều, vẫn ngân nga điệp khúc hàng ngày mà sao có lúc bỗng thấy trống vắng, đìu hiu đến lạ lùng. Chả sao cả, mình vẫn thích, mùa thu đẹp thế kia cơ mà!
Thích làn gió của buổi chiều thu, khi hoàng hôn vừa tắt đốm lửa màu đỏ rực, nhẹ nhàng thôi lấn lướt và mơn trớn khắp da thịt. Lạnh, nhưng chẳng tê tái như cơn gió của mùa đông, mà chỉ đủ để từng tế bào nhạy cảm trên da kịp rung lên phản ứng trong chốc lát, rồi lại nhanh chóng thích ứng và tỏ ra dễ chịu khi cứ thế được khe khẽ xoa xoa và ve vuốt. Những lúc như thế này, rong ruổi cùng xe đạp qua những con đường rợp bóng cây xanh thật là thích thú. Nếu khi ấy, còn có thêm cả những ánh đèn đủ loại màu sắc lấp lánh nữa làm nền, thì quả thật cũng không cảm thấy cô đơn lắm. Thích cái cảm giác lả lơi, để mặc cho hai bàn chân cứ thế phải quay đều, quay đều lăn cùng hai bánh. Thích cái cảm giác nhởn nhơ, tai vẫn đeo headphone và miệng tự bật cười như một kẻ không bình thường khi nghĩ đến một số chuyện không đâu. Thích lả lướt theo xe và để mặc cho gió luồn lách qua từng lọn tóc, mơn man khắp cơ thể một cảm giác mát lạnh, rồi cứ thế lả lơi ngắm nghía tất cả màu sắc, và hít thở đủ thứ mùi vị của trời thu… Tất nhiên, giữa phố phường nhộn nhịp đến ạt ào, lướt qua được một con đường để tranh thủ thỏa mãn những cảm giác thế kia thật sự là một cuộc kiếm tìm, hay chăng là những khoảnh khắc được ghi lại theo kiểu tốc ký rồi hồi tưởng. Mình phải lòng mùa thu mất rồi...
Có buổi tối mùa thu, trăng treo trong vắt trên trời xa, một mình đạp xe dạo quanh con phố gần, sao có lúc thấy chênh chao thế. Bởi đi giữa cái đẹp dịu dàng thế, ánh đèn đường lung linh thế, hương hoa sữa hai bên đường nồng nàn thế, mà sẽ lắm lúc thốt lên: “Hà nội vào thu nồng nàn quá, Con đường, anh ạ, cứ chơi vơi”, bởi chẳng biết khi nào ta sẽ gặp nhau và nhận ra nhau nhỉ???
Cũng thích cả những cơn mưa mùa thu. Nếu được thong dong trên xe bus vào thời khắc mà bất chợt một cơn mưa lớn vội vàng ập xuống, trong khi chỉ mới trước đây thôi bầu trời hãy còn rực rỡ sắc nắng vàng, thì đó thật sự là thời khắc tương đối dễ chịu. Từ cửa kính xe bus, nhìn những hạt mưa đang hối hả, ào ào trút xuống trắng xóa con đường, nghe bên tai là mấy ca khúc trữ tình xao động, nếu đúng tâm trạng của mình khi đó nữa thì càng tốt. Dẫu vô tình thôi chứ không hề cố ý đang phải gặm nhấm một nỗi buồn tả tơi nào đó, thì trong khoảnh khắc này, nỗi buồn ấy cũng được dịp hòa tan và trôi dạt theo những hạt mưa kia, đến một nơi nào đó chẳng ai biết được. Mưa mùa thu đến lạ, đến bất ngờ và đi cũng rất nhanh. Người ta bảo, vì mùa này “Trời” đang … yêu nên mới nắng, mưa nhiều và thất thường đến thế. Buồn cười thật, nhưng mình đoán, nếu có đúng như vậy thì có lẽ “Trời” chỉ vừa mới biết yêu thôi, bởi nghe nói, những đôi mới yêu nhau mới hay như thế…
Mùa thu Hà Nội đẹp thế đấy, nhưng mấy nét chấm phá trên chưa thể kể hết được đủ đầy vị thu, sắc thu, cảm thu đâu. Phải đi giữa mùa thu mới có thể tận hưởng được trọn vẹn hơn nữa từng hơi thở và nhịp điệu của mùa thu Hà Nội – dịu dàng, nhẹ nhàng và lặng lẽ... Phải chăng chính nét phảng phất, không quá nổi bật và rạng rỡ nhưng rất bí ẩn và đầy lôi cuốn của mùa thu đã chinh phục mình hơn cả?