Thứ Năm, 7 tháng 4, 2011

Phố một ngày cuối xuân

Lướt phố dạo này thường bắt gặp những hàng cây giống như những cô gái trẻ đang thi nhau trang điểm sau một thời gian dường như không hay “trải chuốt”, hay là đang muốn thay đổi phong cách trang điểm mới của mình?
Ngỡ ngàng trước những tấm áo mới mà tạo hóa đang khoác lên những hàng cây mới ngày nào còn khẳng khiu, trơ trụi. Những cây bàng hãy còn vấn vương chút sắc đỏ của mùa thu, rồi qua mùa đông nữa, và những tấm áo màu xanh non nuột nà tươi mới đang bừng lên dần dần trở thành điểm nhấn nổi bật nhất.
Sau những ngày “rầu rĩ” cùng những cơn mưa lạnh mùa xuân, khi những giọt nắng vàng ấm áp trở về, cũng là lúc những cây lộc vừng thi nhau may áo mới. Một màu vàng rực rỡ bao trùm lấy cả tấm thân như sự vui mừng khôn xiết vì được khoe mình trong ngày nắng dịu dàng, dưới nền trời trong xanh cùng với nhịp điệu rộn ràng của vạn vật bên mình. Lộc vừng trổ lá như mang đến một niềm vui mới, như một hiện hình của may mắn, sung túc và bình yên.
Có một loài hoa rất lạ, tên chẳng thấy có điệu vần, chỉ hiện ra mơ hồ thoáng một ít ngày ngắn ngủi rồi lại bay vào hư ảo. Cây buông từng cành tuyết phiêu du gợi những nỗi nhớ day dứt, khôn nguôi. Hoa Sưa âm thầm nở, âm thầm trắng và lại âm thầm rơi, chỉ trong một mùa xuân, giống như là một cô gái tình cờ bắt gặp người mình yêu thương, âm thầm nhớ, âm thầm trang điểm để tìm gặp người yêu, và rồi âm thầm tan vào hư ảo mà vẫn thấy vấn vương trong nắng…
Dường như không thể kiên nhẫn đợi đến mùa hè thực sự mới được khoe áo mới, thi thoảng thoáng bắt gặp những tán bằng lăng bắt đầu diện ấm áo mới tinh màu tím biếc yêu kiều, nổi bật trên màu xanh của lá. Đôi lúc lại tự trang điểm cho mình bằng những “chiếc khuyên tai” lủng lẳng nơi đầu cành, như một sự vấn vương với mùa đông…
Đó là đôi chút cảm nhận về những hình ảnh trên những con phố quen thuộc mà hàng ngày mình vẫn lướt qua. Muốn điểm lại một chút thôi để có thể tưởng tượng ra một bức tranh đủ để làm sống dậy những ngày cuối mùa xuân…
(Viết ngày 06/04/2011)