Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2011

Nếu gặp mèo ú...

Có lẽ trong chúng ta, ai cũng đã từng trải qua một tuổi thơ ít nhiều gắn liền với những cuốn truyện tranh về Mèo ú Doremon, và cũng đều thích thú và tò mò về những "bảo bối" của Mèo ú. Trong những bảo bối ấy, đương nhiên phải kể đến Cỗ máy thời gian.

Có khi nào bạn đang làm việc và bỗng phát hiện ra rằng bạn thực sự có, và có thể làm được những thứ mà trước đây bạn chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể? Để rồi, trong một thoáng vu vơ suy nghĩ lúc nào đó, bạn chợt nảy ra một ý tưởng nào đó, dù là một ý tưởng hơi "điên rồ" một chút, hoang đường một chút..., nhưng ít nhất thì trong khoảnh khắc ấy, bạn thật sự cảm thấy thích thú và hưng phấn? Cũng như tôi bây giờ, đang tưởng tượng mình có thể gặp được Mèo ú Doremon để mượn cậu ta "Cỗ máy thời gian", để quay về quá khứ, để có thể "thử nghiệm" những điều tôi mới phát hiện ra nếu chúng được biết từ sớm hơn rất rất lâu rồi thì bây giờ tôi sẽ như thế nào?

Nếu Mèo ú đưa tôi trở lại quá khứ, tôi sẽ ít nhất một lần thử đi thi môn Văn như cô giáo chủ nhiệm đã từng khuyến khích, thay vì cứ nhất nhất phải là Toán, Lý, Hóa mới là "đẳng cấp", dù bản thân tôi thừa biết, tôi thua kém xa các bạn trong cùng nhóm. Lên cấp 3, tôi sẽ chọn khối D để học thay vì cứ phải là khối A, bởi hai hình mẫu trước tôi là chị họ và anh trai cũng thế. Thi đại học, tôi sẽ chọn một trường để được học những môn học về Khoa học xã hội thay vì một trường với "đậm đà bản sắc kỹ thuật" như ngôi trường mà tôi đã gắn bó suốt 5 năm dùi mài. Và vì thế, công việc của tôi hiện tại, có lẽ sẽ khác hoàn toàn so với công việc của tôi khi này... Nghe có vẻ như là hai đối cực hoàn toàn của hai con người khác nhau ấy nhỉ? Nhưng quả thật, tại thời điểm này, tôi thật tò mò về những điều mình vừa nghĩ tới, nếu đặt nó vào cùng những thời điểm như những thời điểm tôi đã lựa chọn và trải qua, không biết bây giờ tôi sẽ như thế nào?

Muốn gặp Mèo ú để mượn Cỗ máy thời gian, trong lúc này, không có nghĩa là tôi đang hối tiếc hay chán ghét hiện tại của tôi, hoàn toàn không phải. Chỉ bởi tôi chợt nhận ra những thứ thuộc về tôi nhưng tôi chưa biết và chưa khi nào nghĩ là tôi có mà thôi. Và tôi cũng nhận ra rằng, nếu như bố mẹ tôi cũng may mắn được đi học đầy đủ như tôi, được hưởng một sự giáo dục mà họ đã đánh đổi mồ hôi, nước mắt để dành cho tôi, thì chắc chắn, trên con đường đi tới tương lai của tôi, họ sẽ còn góp phần chắp cánh và định hướng một cách phù hợp hơn với những gì thuộc về tôi, trong đó bao gồm tính cách, sở thích và ưu điểm của tôi.... Và tôi mong rằng trong một tương lai không xa nữa, người mà ngày nào đó tôi sẽ gọi là ... "chồng", sẽ cùng với tôi làm được điều mà bố mẹ tôi chưa thể làm được cho tôi, để dành cho những "chồi non mới" của chúng tôi...