Thứ Ba, 25 tháng 3, 2014

Một chiều thương nhớ

"Có một không gian nào,
Đo chiều dài nỗi nhớ?
Có khoảng mênh mông nào,
Sâu thẳm hơn tình thương?"

Chỗ làm mới "thân thiện với thiên nhiên" đến mức mà trước cửa và bên cạnh không thiếu gì hoa dại nở, chưa kể đám hoa mới trồng trên mảnh đất nhỏ sân sau của cả phòng mình. Có vẻ như vẫn thấy hơi buồn và chưa quen lắm khi chuyển chỗ mới, nhưng dù sao cũng nên cần học cách thích nghi theo hướng tích cực hơn với một sự thay đổi nào đó, dù lớn hay bé ra sao đi nữa. Bởi làm sao có thể tránh khỏi được một biến đổi nào đó trong cuộc sống nhỉ, chỉ có là mình nên thay đổi để phù hợp hơn với sự biến đổi đó mà thôi...
.... ... ...
Lang thang trên dọc đường vắng vẻ, thấy mình như một con mèo hoang ham chơi lạc mẹ, tha thẩn nơi miền đất lạ. Chẳng biết làm gì, bỗng rồ dại ngắt hoa bẻ lá, ngồi xếp cánh hoa dại thành hình nỗi nhớ. Mỉm cười tự hỏi: "Hôm nay tôi lại một mình nhớ ai?" - Tôi nhớ những ai rất-là-thương-tôi đấy, và nhớ những người mà tôi-rất-là-thương nữa. Nhớ ghê lắm ấy!!!...:)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét