“Tôi đang mơ giấc mộng dài, Đừng lay tôi nhé,
cuộc đời chung quanh. Tôi đang nhìn thấy màu xanh ở trên cây cành trôi
xuống thân mình, Tôi đang nhìn thấy màu hồng ở khắp nẻo đường nhẹ thấm
vào hồn.” Mãi tới hôm nay tui mới tìm được bài hát ưng ý này để lồng ghép vào một thoáng mộng mơ nho nhỏ của tui tuần trước. :)
Chuyện là buổi tối nọ trời lạnh, tui và nàng bạn rủ nhau đi ăn ngô
nướng tại 1 góc vỉa hè gần nơi tui ở. Bán ngô nướng cho bọn tui là đôi
vợ chồng già, chừng tuổi lục tuần chi đó. Đôi khi tui có cảm giác mình
khá có duyên nói chuyện với 1 số người già thì phải. Chỉ 1 câu hỏi ban
đầu của bác gái là “Các cháu đi học hay đi làm rồi”, thế mà ăn xong cái
ngô nướng, tui gom lại ko biết bao nhiêu là chuyện từ đôi vợ chồng già
này. Chuyện công việc, chuyện con trai - con gái - con dâu - con rể,
rồi thì đến chuyện ông, chuyện bà nữa chứ… :P
Sau một hồi líu lo kể chuyện với tụi tui thì bác gái có nói câu đại ý
là: “Giàu nghèo cũng ko quan trọng bằng việc giờ đây, con cái ko có làm
điều gì khiến họ phải phiền muộn nữa. Giờ 2 bác cứ an nhàn như vậy thôi.
Chiều chiều hôm nào cũng thế, cứ từ 1h là có mặt ở vỉa hè này bán ngô
tới khuya rồi”; còn thì bác trai chỉ im lặng tủm tỉm cười theo thôi. Tui
mới bảo: “Vậy là ngày nào 2 bác cũng ríu rít bên nhau thế này sao,
thích thế ạ”, mà họ nhìn nhau tủm tỉm cười trông mãn nguyện về nhau quá
chừng. :)
Thế là tui
cứ nghĩ, nếu mai sau tui già mà có đi bán nước trà đá - nhân trần ở vỉa
hè thật, phải chi tui cũng có 1 ông lão lặng lẽ đi theo giúp tui nhóm
bếp, bày sẵn nước vô phích cho tui sẵn bán nước, thì chắc tui cũng mãn
nguyện như bác gái kia mất thôi. Y chà, đơn giản chỉ là một thoáng mộng
mơ chút xíu thôi, nhưng xin “Đừng lay tôi nhé cuộc đời, Tôi còn trẻ dại,
cho tôi mơ mộng.”:3
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét