Cứ an nhiên mà đi
Tôi biết thế kỷ
này, người ta thường gấp gáp còn tôi thì chậm quá. Nhưng thật khó cho tôi để
bắt kịp theo họ quá chừng.
Thi thoảng, có
hàng mớ câu hỏi trong đầu khiến tôi phải suy tư và bối rối. Ko tìm ra được câu
trả lời, tôi chỉ còn biết ngước lên hỏi hàng cây xanh ven đường, nhưng những
tán lá xanh bất động như chính tôi cũng đang bất động vậy. Vậy là tôi đành hít thở thật sâu và để
mặc chúng, ko cố gắng tìm câu trả lời nữa mà nguyện đợi chờ tới thời điểm thích
hợp, có lẽ tự nhiên câu trả lời sẽ đáp lại tôi thôi. :)
Những lúc cân
bằng hơn thì tôi nghĩ, nếu đã là một hành trình chậm thì tốt hơn hết là tôi nên
học cách tận dụng cơ hội này để hiểu rõ và
hiểu kỹ về nó hơn, rồi thì để sẽ nảy sinh tình cảm yêu mến nó nhiều hơn mới
phải. Chẳng phải tôi “cứ an nhiên mà yêu” như thế này cũng tốt đó sao? Suy rộng
ra, ngay cả trong công việc của mình, thì việc “hiểu đúng, hiểu đủ; ko được làm
nhanh, làm ẩu” cũng là yêu cầu cơ bản và luôn là lời khuyên, lời nhắc nhở của
những người đi trước dành cho tôi mỗi khi họ cùng tôi sát sao công việc đấy thôi. Vậy nên,
làm sao để “chậm nhưng mà chắc” mới là cái đáng quan tâm và cần tìm lời giải
đáp. Còn thì, chậm đến mức chưa làm được mấy việc gì đã hết ngày rồi thì cũng
đáng báo động quá. “Cuộc đời ngắn chẳng
tày gang” mà tôi lại ngại sắp xếp, cứ chậm dề dề quá thể thì cũng ko có
được. Mỗi ngày tôi cần cố gắng thêm một chút, dù là cố gắng để tìm thêm được 1
niềm vui nhỏ nhoi thì cũng còn hơn là ko có gì cả. :)
Chẳng hiểu thế nào mà
tôi đâm ra suy tư lan man như này vào một ngày đẹp trời thế nhỉ. Nhưng mà ko
sao, mặc dù suy tư đôi lúc ko có lợi cho sức khỏe, nhưng nếu cứ ngại suy tư thì
tôi lại e rằng, một ngày nào đó não tôi sẽ phủ đầy rêu mốc thì cũng thật tội
tình. :P
Bài viết sâu lắng lắm
Trả lờiXóaEm cảm ơn anh. Chúc anh những ngày cuối tuần thật vui nhé :)
Xóa