Thứ Ba, 13 tháng 9, 2011

Trung thu trong tuổi thơ tôi

Lại một trung thu nữa lại đến. Ngoài 20 tuổi, xa rồi cái tuổi háo hức đón chờ ngày tết trung thu như hồi còn bé. Thế nhưng, năm nào cũng thế, ra ngoài đường, nhìn thấy không khí vui nhộn của ngày tết thiếu nhi hàng năm, tôi vẫn thấy trong tôi reo lên một cảm xúc thật lạ kỳ. Có lúc rạo rực một mộng mơ theo kiểu “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”; lúc lại mộng mơ theo kiểu “người lớn” hơn nhiều lắm khi nghĩ đến một tương lai rất gần nữa thôi của bản thân tôi…
Tết trung thu của bọn trẻ con “nhà quê” chúng tôi ngày xưa đơn giản lắm, nhưng cũng rất vui nhộn. Cứ gần đến trung thu là đứa nào cũng háo hức, mong ngóng vô cùng, nhất là mỗi khi qua hàng tạp hóa trông thấy đủ thứ đồ chơi rực rỡ, thấy bánh trung thu hấp dẫn được trưng bày. Nhà bạn nào có điều kiện hơn sẽ được bố mẹ sắm cho đèn lồng, đèn ông sao, vương miện nữ hoàng, mặt nạ công chúa, mặt nạ tôn ngộ không; không thì đến chiếc hộp xà phòng cũ rích được đục lỗ ở 2 bên, vừa đủ để xuyên qua một chiếc que dài, cùng với một cây nến nhỏ được thắp sáng bên trong cũng trở thành một chiếc đèn lồng xinh xắn làm đồ chơi trung thu; và còn nhiều thứ khác giản dị lắm kiểu như thế… Anh em chúng tôi thường tích trữ hạt bưởi khô được bóc vỏ ngoài từ rất sớm và xâu thành từng chuỗi hạt dài bằng dây thép mảnh, để dành đến trung thu sẽ đem ra làm pháo đốt. Âm thanh xèo xèo, lách tách reo vui, ánh sáng vàng xanh lấp lánh, cùng với mùi tinh dầu bưởi thơm phức phả ra từ “tràng pháo” đang cháy sáng khiến cho chuỗi hạt bưởi khô của lũ chúng tôi bỗng dưng trở thành một thứ đồ chơi thật lung linh kỳ diệu. Ngoài đường tấp nập trẻ con khoe đồ chơi, ca hát rộn ràng, nô nức cùng nhau ra Đình làng nhận kẹo bánh trung thu… Đó là những kí ức tươi đẹp mà tôi hay những người bạn khác cũng giống như tôi có lẽ chẳng thể nào quên được. Và thế là từ những kỷ niệm đó thì mộng mơ “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” như kiểu của tôi cũng là hết sức bình thường thôi.
Trung thu bây giờ khác xưa nhiều lắm, đủ đầy hơn. Thế nhưng có một điều chung là trẻ con vẫn thích, vẫn háo hức mong chờ lắm. Dù sao đó cũng là dịp chúng được ông bà, bố mẹ và người than quan tâm đặc biệt hơn, nhất là trẻ con ở thành phố. Mấy năm học đại học và giờ đã đi làm, cứ mỗi dịp tết thiếu nhi như thế này, không khí tươi vui và rộn ràng ở đường phố Hà Nội mới náo nức làm sao. Đi giữa dòng người đông vui vào những buổi tối thế này, trong tôi rung lên những cảm xúc thật kỳ lạ. Tôi thường nhớ bố mẹ và anh em chúng tôi, nhớ những điều dung dị xinh xắn của tuổi thơ tôi. Và trước sự choáng ngợp bởi đủ thứ màu sắc rực rỡ lung linh trên phố, tôi mong tìm lại được chút gì trong trẻo như tuổi thơ tôi. Tôi cũng lại mơ về một ngày không xa nữa, khi tôi trong vai trò là một người khác hơn bây giờ, giống như các ông bố, bà mẹ trẻ cùng với những đứa con của họ trên đường phố mà tôi đang thấy…
Có một sự may mắn và thích thú đặc biệt của trẻ con thành phố vào những ngày tết thiếu nhi này mà đã trở thành một mong ước xa xỉ của tôi từ nhỏ, thứ mà tôi chỉ được biết qua trang báo “Thiếu niên tiền phong” mà thôi. Chỉ tới khi tôi ra thành phố học, tôi mới được chứng kiến tận mắt và vẫn thường không quên “làm thỏa mãn” cho ước mơ xa xỉ từ thuở bé của mình. Nếu có dịp đi qua các sạp hàng của Nhà xuất bản Kim Đồng vào những dịp tết thiếu nhi, bạn sẽ thấy những gian hàng đầy sách và truyện thiếu nhi được bày bán và giảm giá đặc biệt. Bạn sẽ thấy rất nhiều ông bố, bà mẹ dắt hoặc không dắt theo những đứa con của họ đến chọn lựa sách để tặng cho con cái họ, sẽ nghe thấy họ trao đổi với nhau rằng nên chọn quyển này hay chọn quyển kia. Bạn sẽ thấy rất nhiều bà bầu cùng nhau đi mua sách để chuẩn bị những kỹ năng làm mẹ của mình, họ trao đổi, họ cười giòn tan. Bạn cũng sẽ thấy một vài kẻ giống như tôi, lướt qua các sạp hàng, tranh thủ đọc đọc, xem xem đủ thứ sách truyện hấp dẫn, màu mè, có lúc thấy đôi chút “ngượng ngùng” khi được hỏi “Em muốn tìm sách về kỹ năng gì, cho trẻ hay cho em?” hay những câu hỏi khác đại loại như vậy. Như một thói quen hay sở thích, năm nào cũng thế, nếu có dịp đi qua những chỗ như thế này (62 Bà Triệu), thế nào tôi cũng dừng lại, hòa vào những nhóm người đang đứng chặt hết các gian hàng giảm giá, để mong làm thỏa mãn mơ ước xa xỉ thuở bé mà giờ mới được chạm đến, để mong tìm lại những cảm xúc trong trẻo của một thế giới xinh xắn mới đang bắt đầu nhú mầm và nảy chồi. Nếu trong bạn đang nặng trĩu những ưu tư, thì chỉ cần dừng lại đây một chút thôi, biết đâu đấy bạn sẽ tìm được một cảm giác gì đó vừa rất đỗi thân quen lại vừa mới mẻ, thư thái và thênh thang… Và cứ mỗi lần như thế, tôi cũng hay bị mê theo, thế nào cũng mua một vài cuốn sách truyện, cho tôi, cho các em tôi, cho các cháu của tôi…, đơn giản là vì thích mà thôi…
Thế có nghĩa là trung thu chẳng phải chỉ có trẻ con mới thích, bởi một kẻ đã được mang tiếng là “người lớn” như tôi cũng vẫn còn thích thú, theo một cách riêng thôi…
P/S: sáng nay rằm tháng 8, Hà Nội trời mưa tầm tã, hy vọng chiều tối nay bầu trời sẽ quang đãng để có một trung thu trọn vẹn hơn…