Thứ Tư, 23 tháng 7, 2014

LẦN ĐẦU TỚI SIÊM RIỆP: PHẦN II - DẤU ẤN TAKEO



Hai năm trở lại đây, khi có điều kiện hơn về kinh tế, thời gian và những người bạn thú vị, mình thường đi du lịch núi non nhiều hơn so với biển cả, mặc dù cả núi và biển mình đều thích. Lần đi Siêm Riệp này cũng thế, mình đã được chứng kiến tận mắt sự hung vĩ đồ sộ của quần thể Ăngco, tiêu biểu cho nền văn minh Ăngco huy hoàng của đất nước chùa tháp. Với kiến thức quá hạn hẹp của mình, một ngày dài tham quan Ăngco chỉ có thể tạm đủ cho mình có cơ hội ngắm nghía tận mắt kiến trúc vĩ đại của nó, và nghiêng mình thán phục trước khả năng kỳ diệu của con người từ những thế kỷ xa xưa trước mà thôi. Nhưng mà, trong số những ngôi đền đồ sộ đã đặt chân tại nơi này, mình rất muốn ghi lại những dòng cảm nghĩ của chính mình khi chinh phục đền Takeo. Mặc dù, đây là ngôi đền mình hầu như ko chụp ảnh cả cảnh lẫn người, nhưng dấu ấn về nó lại sâu sắc nhất. :)

Takeo là ngôi đền đá từ ngoài nhìn vào khá nguy hiểm, không có kiến trúc điêu khắc và là công trình duy nhất chưa xây dựng xong trong triều đại Angkor - nhưng cũng là ngôi đền cao nhất trong quần thể. Độ cao của nó khiến cho nhiều người e ngại. Dốc đứng và không hề có chất kết dính khiến cho du khách có cảm giác đền muốn vỡ ra bất kỳ lúc nào. Sự hoang phế và chưa hoàn thiện khiến cho số phận của Takeo là ngôi đền hẩm hiu nhất trong cụm di tích Angkor.

Cổng đền Takeo. Đây là ảnh trên mạng mình lấy về để minh họa. Vì như đã nói, mình hầu như ko chụp ảnh khi vào đây.
Bọn mình mất khoảng gần 1 giờ cho việc tham quan đền này, bắt đầu từ khoảng hơn 11 giờ trưa. Trước đó, do leo các đền khác từ sớm và ăn sáng rất ít nên cũng mệt và đói lắm rồi. Năng lượng trước khi leo Takeo của bọn mình là mỗi đứa 1 que kem hoa quả với giá 1USD/3 que, mua với giá hữu nghị từ 1 anh bán kem rạo người Campuchia. Phải nói thật một điều rằng khi bước vào trong cổng đền, trước độ cao và dốc của Takeo mình sợ lắm. Nhìn thấy kiến trúc đền tháp như vậy, lại thấy người ta phải dò dẫm bò lên, bò xuống từng bậc đá một đã khiến mình có chút nhụt chí. Mình còn bảo với 2 bạn kia: “Ôi, tớ sợ lắm, tớ ko dám leo lên đâu. Tớ ngồi dưới chờ các cậu thôi.” Còn 2 bạn mình thì hăm hở: “Tùy cậu thôi, đã vào đến đây rồi thì tớ phải leo lên cho biết đây.” Hai người châu Á khác vào sau bọn mình cũng tiếp tục hăm hở bò lên đỉnh.

Và thế là mình hít một hơi thật sâu và nghĩ: “Người ta bò lên được, mình cũng sẽ bò lên được”. Cứ thế, mình bình tĩnh dò dẫm bò từng bước một, ko suy nghĩ gì ngoài việc tập trung bám chắc tay vào thành đá và đặt bàn chân lên mỗi bậc đá một cách an toàn chắc chắn, vì hơn ai hết mình nhận thức được độ mạo hiểm và những rủi ro mà nó mang tới ngay lúc này. Rồi mình nghĩ đến những lời ca ý nghĩa trong bài hát “Đường đến ngày vinh quang” của Bức Tường để tự động viên bản thân gắng vượt qua thử thách quan trọng này. Cuối cùng thì sự bình tĩnh, sức chịu đựng và mong muốn vươn lên chinh phục đỉnh cao chính là động lực lớn giúp mình bò lên đến đỉnh đền.
J

Lên đến đỉnh đền thì quả thực cũng ko có gì đặc sắc như những ngôi đền khác thật, chỉ có một bức tượng thờ vị thần nào đó thôi. Bọn mình chỉ đứng hít thở không khí và nhìn cảnh vật xung quanh từ trên cao xuống một lúc thì rủ nhau xuống luôn để ăn trưa.

Nếu khi bò lên đỉnh đền, động lực là vươn lên chinh phục đỉnh cao; thì lúc xuống chân đền, động lực là bảo đảm an toàn tuyệt đối cho bản thân (vì đời mình còn dài quá). Chuẩn bị tinh thần thò chân xuống bậc đá đầu tiên để xuống thì đập vào mắt bọn mình là hình ảnh 1 anh Tây xăm trổ rồng rắn đầy tay ở ngay phía trước, tay anh ta đang run lên bần bật như cái lò xo khi bò xuống. Hình ảnh này quả thực làm cả bọn nao núng lắm, nhưng cuối cùng thì vẫn phải xuống thôi, nếu ko muốn chết khô ở trên đỉnh đền này với vị thần đang được thờ trong kia. :D

Ko biết 2 bạn kia nghĩ những gì khi bò xuống, chứ riêng mình, mình chỉ dám tập trung 1 điều duy nhất là bảo đảm an toàn tuyệt đối cho bản thân cho đến bậc đá cuối cùng. Mình ko nhìn lên, ko nhìn xuống, chỉ nhìn duy nhất vào nơi mình sẽ bám tay và nơi đặt bàn chân mình chạm xuống. Mình ko quan tâm đến người đi trước sẽ xuống nhanh hơn; ko quan tâm người đi sau có phiền khi mình bò chậm chạp quá ko; mình chỉ quan tâm mỗi việc bảo toàn tính mạng thôi. Trong đầu mình lúc này tự dưng văng vẳng những lời ca ý nghĩa trong bộ phim “Mưu cầu hạnh phúc” mà hồi trước, mình đã bật khóc khi nghe trong lúc xem phim. Nội dung đại khái là: Chúa ơi, xin Người đừng lấy đi mất những ngọn núi cao xanh hùng vĩ mà mẹ Thiên Nhiên đã ban tặng cho chúng con. Chúng là niềm tự hào kiêu hãnh của chúng con trong thế gian này. Nếu phải vượt qua những ngọn núi cao xanh hiểm trở ấy mới đi đến bến bờ hạnh phúc, con xin Người hãy ban cho chúng con sức mạnh và ý chí để vượt qua… Nghĩ lại sao mà thấy đầu mình văng vẳng lời ca hợp tình hợp cảnh thế ko biết. Cứ thế, hít hít thở thở, kiên nhẫn và bình tĩnh, rồi thì hát hò, dò dẫm mà cuối cùng mình đã trở về nơi bắt đầu 1 cách an toàn và nhẹ nhàng. Sau rồi hỏi nhau về cảm giác bò lên bò xuống ra sao, đứa nào cũng có chung suy nghĩ là: phải tự bảo đảm an toàn cho bản thân để vượt qua, vì mình còn trẻ quá, rất nhiều điều chưa làm được. Ko thể bỏ mạng tại đây được.
:D

Như vậy đó, với mình Takeo ghi dấu ấn sâu sắc về cảm giác vượt qua sợ hãi và thử thách (hồi nhỏ mình đã 1 lần suýt bỏ mạng khi đi tham quan núi rồi nên sợ độ cao lắm); chinh phục đỉnh cao; bảo vệ và yêu thương bản thân vô điều kiện; cảm nhận rất rõ ý nghĩa của việc tập trung tinh thần, bình tĩnh và kiên nhẫn; và còn gì gì nữa nhỉ mà giờ chưa nghĩ ra vì phải đi ăn trưa đây… :P
Ảnh tự sướng bằng điện thoại lúc cả bọn bò từ trên đỉnh đền xuống. Hai bạn mình xuống trước, mình xuống sau cùng, và cả lũ chúc mừng vì mình đã vượt qua thử thách :D

Thứ Ba, 22 tháng 7, 2014

Lần đầu tới Siêm Riệp, Campuchia: Phần 1 - "No tuk-tuk. Not today. Not tomorrow."



Ở Campuchia, xe Tuk Tuk là 1 loại phương tiện đi lại rất phổ biến cho khách du lịch. Khi mình và Hà còn đang ngơ ngác trông đống hành lý ở ngoài sảnh sân bay thì Thảo đã nhanh nhẹn tìm được một anh lái xe Tuk Tuk.

Qua chào hỏi làm quen, bọn mình được biết anh ấy tên là Đô-la. Anh Đô-la hiện 28 tuổi, chưa kết hôn; anh có nước da ngăm đen rắn rỏi, nụ cười luôn nở trên môi thậm chí có lúc rạng rỡ tới mức nhắm tịt cả 2 con mắt luôn, thường xuyên đeo headphone trong khi chờ đợi khách hoặc trong lúc lái xe. Giải thích cho cái tên của mình, anh ấy nói vì mẹ anh ấy hy vọng anh ấy sẽ làm việc chăm chỉ, kiếm được nhiều tiền để thoát khỏi cảnh đói nghèo và trở nên giàu có hơn. Với tất cả những gì mắt thấy tai nghe từ lúc mới làm quen, mình đoán Đô-la là một người lạc quan. Sau khi hỏi thăm xong về chi phí và thời gian di chuyển từ sân bay đến khu Pub Street (nơi tập trung khách du lịch và dịch vụ khách sạn, nhà nghỉ của Siêm Riệp), bọn mình quyết định lên xe của Đô-la.

Ảnh chụp với Đô-la ở trước cửa khách sạn trước giờ ra sân bay về Hà Nội
Ngồi xe tuk tuk rất thú vị vì cảm giác là lạ quen quen mà dân giã quen thuộc, hiện đại mà ko kiểu cách; vừa như đang ngồi xe máy lại vừa như ngồi sau cỗ xe ngựa, mới mẻ và truyền thống; từ trong xe có thể được thỏa sức ngắm nghía cảnh vật bên ngoài. Bốn mặt bên của xe đều được trang bị rèm kéo che kín xe để bảo vệ khách khi trời mưa hoặc khi khách cần yên tĩnh nghỉ ngơi. Đèn trong xe được bật lên khi trời sẩm tối tối. Khi xe chở bọn mình băng qua cánh rừng nguyên sinh, mình có cảm giác bọn mình giống các tiểu thư trong những bộ phim Tây cũ cũ hồi nhỏ xem qua tivi ấy, ngồi sau cỗ xe ngựa được chùm kín 4 mặt và rúc rích nói cười, như đang trên đường đến dự 1 bữa tiệc nào đó để hy vọng gặp những anh chàng tử tế ở đó, hehe.

Mượn xe của Đô-la để chụp ảnh tự sướng, hehe...
 Anh Đô-la đưa bọn mình đến 1 khách sạn bình dân, chờ bọn mình check-in phòng xong thì cùng thảo luận lịch trình tham quan và giá cả cho 3 ngày phục vụ đón đưa bọn mình ở Siêm Riệp. Theo giờ đã hẹn trong lịch trình, Đô-la luôn có mặt đúng giờ để sẵn sàng đón bọn mình đến nơi tham quan. Lúc gặp bọn mình, anh ấy luôn niềm nở lịch sự chào hỏi và chỉ dẫn nhiệt tình cho bọn mình về địa điểm tham quan. Trên nóc xe tuk tuk luôn có sẵn 2 tấm bản đồ du lịch để hướng dẫn và gợi ý cho khách hàng.

Anh ấy cũng giới thiệu cho bọn mình những địa điểm quán ăn hoặc chợ địa phương. Mặc dù cũng có một vài nơi làm bọn mình thất vọng khi đến, nhưng nhìn chung lần đầu chân ướt chân ráo đến đất lạ mà được chỉ dẫn nhiệt tình như vậy thì đáng trân trọng lắm rồi. Trong suốt hành trình 4 ngày 3 đêm, bọn mình và anh lái xe này làm việc với nhau rất dễ chịu ôn hòa. Trước khi rời khách sạn và cả lúc đưa bọn mình đến sân bay Siêm Riệp, cả bọn mình và Đô-la còn tíu tít chụp hình kỷ niệm. Anh ấy còn đưa cho bọn mình card visit cá nhân để giới thiệu bạn bè có nhu cầu du lịch Siêm Riệp nữa. Cá nhân mình thì rất recommend các bạn gọi cho Đô-la nếu có dịp đến Siêm Riệp tham quan. (Mr. Dollar; Facebook: Tuk Tuk Driver; Email: stuktukdriver@gmail.com; Tel: 088 5414 314 hoặc 855 10 66 20 66) :)

Chụp kỷ niệm tại sân bay trước giờ vào làm thủ tục cho chuyến bay về Hà Nội
Khi đi về rồi thì nghĩ lại, mình có hơi tiếc một chút là đã ko nói chuyện đời thường nhiều hơn với Đô-la. Mình thực sự cảm thấy ngỡ ngàng với khả năng nói tiếng Anh của Đô-la cũng như với những người dân khác ở Campuchia nói chung. Họ ko được đầu tư học hành nhiều mà vốn tiếng Anh bồi của họ, từ những em bé cho đến những người lớn tuổi cũng đủ để khách du lịch và họ hiểu được nhau những gì cần thiết nhất. Họ không ngại nói và ko ngại nói sai tiếng Anh cho nên tiếng Anh bật ra rất tự nhiên và lưu loát. Điều này làm mình thấy tự xấu hổ cho bản thân nhiều lắm. Sẽ thật tự tin và dễ dàng hơn biết bao khi đi du lịch xứ xa mà ko cảm thấy bối rối vì mắc phải rào cản ngôn ngữ, phải ko?

Thứ Ba, 15 tháng 7, 2014

"I have a dream"

Không nhớ là đã từng trông thấy hoa oải hương (lavender) ở một cửa hàng bán hoa nào chưa. Nhưng mà ko hiểu sao đêm qua lại mơ thấy mình đạp xe đến một miền đất lạ, trước mặt choáng ngợp bởi 1 cánh đồng hoa bát ngát màu tím biếc mà người ta bảo đó là hoa oải hương. :)



Khoa học cho rằng, nhiều khi giấc mơ của con người thường phản ánh 1 khía cạnh nào đó của cuộc sống nội tâm thường ngày của người đó. Mình ko hiểu lắm và vẫn biết "giấc mơ chỉ là giấc mơ", nhưng mà nhờ có 1 giấc mơ đẹp nên mở mắt ra mình đã có thể chào ngày mới bằng hành động tủm tỉm cười khi nghĩ về giấc mơ đó. Thế là khởi đầu ngày hôm nay coi như ko đến nỗi nào. :)

Chợt nghĩ, nếu đã có 1 giấc mơ đẹp, thì tại sao lại ko nghĩ rằng mình cũng có khả năng tạo nên 1 thực tại đẹp hơn phù hợp với mình, cho riêng mình nhỉ, dù sao đi nữa?:)


Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2014

Lá thư gửi 1 bạn 18 tuổi trên con đường tương lai ít ai chọn

Hôm nay đọc được bài viết này thấy nhiều điều đáng suy ngẫm quá nên lưu lại vào đây làm của để dành, thi thoảng lôi ra nghiền ngẫm lại và đúc rút kinh nghiệm. Cảm ơn bạn Bơ đường đã dành thời gian dịch bài viết này và chia sẻ nhé. Đây là nguồn của bài viết: http://imaxds.tumblr.com/post/70312207451/la-thu-gui-1-ban-18-tuoi-tren-con-uong-tuong-lai-it-ai

Gần đây có 1 bạn 18 tuổi mới tốt nghiệp có viết thư hỏi xin tôi lời khuyên để chọn ngành nghề khi chưa sống, làm việc & trải nghiệm đủ để đưa ra một quyết định sáng suốt.

Cậu ấy viết, “Cháu có nên chọn con đường ít người chọn hơn, mạo hiểm hơn và cũng nhiều mối lo hơn, hay là chọn một khóa cao đẳng, đại học nào đấy mà cháu thích, có vài tấm bằng rồi tính tiếp. Cháu nghĩ mình không muốn trở thành hình mẫu Joe-mỗi-ngày-9-tới-5 ở công sở đâu. Cháu muốn khác biệt với số đông, cháu muốn gây ảnh hưởng tới thế giới này, cháu muốn hạnh phúc. Làm sao cháu có được khởi đầu tốt nhất vào thế giới của người lớn?”

Một câu hỏi rất hay. Điều tôi thích ở cậu bé là dám đặt câu hỏi. Hầu hết các bạn 18 tuổi đều chỉ chọn con đường an toàn cho xong.

Đây là những gì tôi sẽ trả lời: Chọn con đường ít được chọn hơn.

Nếu cháu không muốn trở thành hình mẫu Joe-mỗi-ngày, 9-tới-5 làm việc công sở, đừng đi theo con đường mà những người khác chọn.

Nếu cháu muốn khác biệt với đám đông, cháu phải chọn đi con đường khác. Ta đã chọn đi con đường an toàn khi ta 18, có được 1 công việc rồi đi học đại học, khoan hãy trách ta… điều đó cũng lấy đi của ta gần 20 năm để cuối cùng tìm ra việc ta thích làm. Thực không lấy làm vui khi phải đi trên còn đường mà nhiều người chọn chỉ vì bị đặt vào một cái nghề mà ta thực sự chả thích gì nó.

Đúng là chọn con đường nghề nghiệp khác với đa số thì đáng sợ hơn thật. Không có gì đảm bảo cả. Cháu phải dấn thân, dám mạo hiểm, trở nên khác biệt, trở thành cái gai trong mắt người khác. Cô đơn.

Nhưng sự cô đơn này chỉ là tạm thời thôi. Cháu sẽ sớm tìm ra những người cũng đang tạo ra sự khác biệt, cháu sẽ có được sự gắn bó đặc biệt với họ, rất khác với mối liên kết với những người chọn đi theo lối mòn. Cháu sẽ được những người này truyền cảm hứng & ngược lại.

Còn sự sợ hãi là bài học đáng giá - Nếu cháu có thể vượt qua được sự sợ hãi đó, cháu có thể làm được tất cả. Cháu không bị giới hạn bởi 1 thế giới thoải mái & an toàn.

Vậy cháu làm gì trên con đường đáng sợ, cô đơn mà thú vị này?

Câu trả lời tùy thuộc vào cháu - cháu được cổ vũ để tự mình khám phá ra những điều này.

Đây là một số ý tưởng:
  • Cháu phải biết mình là ai. Ngẫm nghĩ rồi viết (blog). Đấy là 2 công cụ tốt nhất để cháu khám phá ra mình là ai.
  • Tự học. Internet có bất cứ thứ gì cháu muốn học, từ viết cho đến làm hoạt hình 3D tới lập trình rồi xây nhà hay đánh đàn ghi-ta. Đừng bao giờ ngừng học hỏi.
  • Tìm ra được động lực của cháu. Sẽ có rất nhiều lần cháu cảm thấy chả muốn làm gì cả. Đấy là 1 vấn đề cần phải có, bởi vì cháu sẽ phải tìm ra cách để giải quyết nó hoặc là đi xin một công việc nhàm chán nơi mà người khác thúc đẩy cháu. Xử nó. Cháu sẽ chuẩn bị được nhiền hơn trên con đường của mình.
  • Tìm ra được đam mê của cháu. Điều này không dễ dàng gì, bởi vì nó cần phải mất rất nhiềulần thử & sai. Thử nhiều thứ. Khi cháu giỏi thứ gì đó, cháu sẽ thích nó hơn. Ai cũng phải bắt đầu từ đâu đó.
  • Giúp người khác. Khi ai đó không biết cách làm gì, dạy họ. Khi họ cần giúp đỡ, giúp họ. Khi họ bị kẹt lại, động viên họ. Tìm ra nhiều cách để giúp đỡ. Cháu sẽ học được nhiều điều, kể cả việc tìm ra chấu là ai & cháu đam mê điều gì. Đấy cũng là một động lực tốt.
  • Gặp người khác. Tìm người có cùng sở thích với cháu, làm những việc khác lạ, đi đây đi đó, những người có con đường riêng của họ. Họ rất tuyệt vời & rất vui khi đi chơi cùng.
  • Bớt xài. Cháu xài ít thì không phải làm nhiều. Điều này sẽ giải phóng cháu cho việc học hỏi & khám phá nhiều hơn.
  • Khám phá thế giới. Cháu không phải bỏ nhiều tiền cho việc đi du lịch nếu cháu xài ít. Gặp những con người mới. Học nhiều ngôn ngữ mới. Làm những việc nên làm.
  • Giỏi một thứ gì đó. Luyện tập, đọc nhiều, quan sát những người giỏi, lấy ý tưởng của họ rồi biến thành cái của mình, làm trên nhiều dự án mà cháu thấy thích và học từ đó, luyện tập thêm nữa.
  • Dạy cái gì đó có giá trị cho người khác. Nếu cháu học lập trình, dạy cho 1 người mới nhập môn. Cháu học cái gì, dạy cái đó. Người ta sẽ biết ơn cháu.
  • Làm freelancer lấy tiền. Bất kể khi nào cháu học được một kĩ năng mới, cho người khác thuê trên mạng. Cháu chưa cần phải thật tuyệt vời, chỉ cần đừng lấy(charge) nhiều tiền. Cố gắng đúng hẹn. Được tin tưởng, tiếng lành đồn xa.
  • Bán một cái gì đó. Làm một cái sản phẩm nhỏ, ảo hay thật gì cũng được, bán nó. Cháu sẽ học được rất nhiều từ việc buôn bán.
  • Học cách trở thành một người tốt. Đúng hẹn. Cố gắng không trễ deadlines. Thành thật. Học cách đồng cảm. Giữ lời. Nhất là với bản thân cháu (T_T)
Chỉ cần làm được một nửa những điều trên thôi, cháu sẽ thích con đường mình chọn. Nếu cháu làm được gần hết, cháu sẽ gây được ảnh hưởng tới thế giới. Khi nào cháu chọn theo con đường này được ít nhất 6 tháng, gửi thư cho ta biết cháu như nào rồi.

Thân ái, Leo

Dịch: Bơ Đường

Thứ Ba, 8 tháng 7, 2014

"Sống như những đóa hoa"

"Không là hoa của những buồn đau
Tôi là hoa của những nụ cười
Cuộc sống của tôi, yêu biết bao"

(Sống như những đóa hoa - Tạ Quang Thắng)

Chiều qua nhờ N chụp cho mấy tấm ảnh, nhân dịp chỉ số cân nặng đạt mức cao nhất từ trước đến giờ, tăng 5kg so với cùng thời điểm năm ngoái, choáng quá đi. Đó là kết
quả của 1 năm sống gần như "nữ tu sĩ": thời gian ở 1 mình nhiều nhất trước giờ; làm việc gần nơi ở, nơi làm việc hoang vắng, rất ít quảng giao; sống xa đô thị, gần gũi với thiên nhiên; ăn uống sinh hoạt điều độ hơn; và gắng duy trì tâm lý tích cực nhất có thể... Nhờ đó mà mình đã nhận thấy ít nhiều sự cần thiết phải có khoảng thời gian (được) ở 1 mình (có thời gian sẽ chia sẻ nhiều hơn, hôm nay chỉ khoe ảnh thui). Cứ thế này chắc nguy cơ tiếp tục tăng cân nữa quá, huhu. Hy vọng đến trước khi có người iu thì ko tăng đến mức "lăn nhanh hơn đi", ko thì mình lo lắng lắm. :3
Ai chơi hoa Cúc đều biết hoa Cúc tàn nhưng không rụng, nó chỉ gục rũ trên thân thôi. Mình trót được bố đặt tên 1 loài hoa như vầy nên cũng muốn cố gắng sống sao có chút tinh thần "nghĩa khí" của loài hoa này, hihihi. :)
"Có loài hoa ở trên đồng xanh
Cũng có loài hoa khoe sắc trên cành
Mỗi loài hoa, mỗi sắc hương"
 
"Hôm nay dẫu có gian nan
Thì ngày mai là ngày tươi sáng hơn"

Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014

"Màu thời gian"



(Bài này viết từ hồi tháng 11 năm ngoái, nhân dịp kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường cấp 3 của mình, trường THPT Đa Phúc. Hôm nay đọc lại, thấy xao xuyến quá nên post vào đây.)

"Em hãy đứng trước gương làm dáng
Tự khen mình: "đẹp quá!" đi em
Lỡ mai kia mốt nọ theo chồng
Còn đôi chút luyến lưu thời con gái..."
(Nguyễn Tất Nhiên)

Tự dưng tui nhớ đến mấy câu thơ trên khi ngồi xem lại mớ ảnh chụp cùng 3 nàng độc thân lớp cũ của tui hôm thứ 7 tuần trước, nhân bữa gặp gỡ ngày thành lập trường. Phải nói thật tui hơi bị hững hụt khi chờ mỏi cổ mới gom được 1/10 số thành viên lớp tui hôm đó, trong đó là 4 nàng độc thân. Giây phút ấy, chỉ có 4 đứa tui, tại ngôi trường cũ của mình, nhìn sân trường, lớp học, hàng cây, những gương mặt ngây thơ trong bộ đồng phục trường..., tui chợt nhận ra: "Ô bọn mình quả thật đã lớn lắm rồi...!!!"

Rồi thì cả 4 đứa tui quyết định dành trọn vẹn cả ngày trời để buôn bán cho nhau dăm ba câu chuyện trên trời dưới biển; lượn lờ khắp khuôn viên trường để tạo dáng, chụp choẹt, cũng xí xớn chẳng kém gì mấy em teen-teen lắm đâu. Có 1 điều nhận thấy là nụ cười, dáng vẻ, khuôn mặt đứa nào cũng đều đã nhuốm màu của thời gian, nhưng khoảnh khắc ấy tui có cảm giác tất thảy đều ko có ý thức về điều đó. Đứa nào cũng mong lưu giữ được những hình ảnh đáng iu của mình mà thôi.

Như kiểu các chị tui, hay các bạn tui - những người đang là vợ, là mẹ ấy, vẫn luôn ủng hộ và khuyến khích tui hãy biết trân trọng và sử dụng có ích khoảng thời gian trước khi bước sang bước chuyển mới như họ bây giờ. Họ khuyên tui, khi còn có thể, hãy cứ đến nơi nào muốn đến, làm điều gì muốn làm, gặp những ai muốn gặp, chụp thật nhiều ảnh đẹp bên những người bạn của mình..., bởi những "ham muốn" này, càng về sau càng hiếm hoi khả năng được thỏa mãn. Họ bảo tui hãy cố gắng sống làm sao để càng về sau càng có nhiều điều để nhớ thương và trân trọng, thay vì là để nuối tiếc. Bởi biết đâu những điều đó sẽ là những liều thuốc bổ giúp tui đi qua những ngày tháng khó khăn tiếp sau 1 cách nhẹ nhàng hơn...

Tui lại chợt nhớ đến những dòng thơ này của Nguyễn Thiên Ngân để mỉm cười kết thúc cái mớ cảm xúc hỗn độn của mình tại đây:

"Các em chắc chắn sẽ già
Sẽ qua cái thuở hết cà mà còn phê

Sẽ qua cái tuổi ngô nghê
Khinh thường thể loại "nhà quê" (mà giàu)

Các em rồi sẽ bắt đầu
Quy thơ ra thóc, mua rau đòi hành

Các em rồi sẽ rõ rành
Yêu thì phải cưới chứ anh, đùa à?

Các em rồi sẽ thích nhà
Hơn là thích ngắm ánh tà trên sông
Các em rồi sẽ thích chồng
Hơn là thích một người-không-của-mình
(Cho dù hắn rất là tình!)

Các em rồi sẽ chỉ cười
Khi ai nhắc tới một thời tình yêu."

Thầy chủ nhiệm và các bạn 12A1-THPT Đa Phúc

Chuyện ven đường: Cô ma-nơ-canh



Buổi sáng thứ bảy vừa rồi, mình đang đi dạo qua một cửa hàng quần áo thì bắt gặp 1bé gái đang đứng ngước lên nhìn theo cô ma-nơ-canh, miệng bé vừa tủm tỉm vừa nói: "Chào cô ma-nơ-canh xinh đẹp nhé!"

Mình thấy đáng yêu và tò mò quá nên cũng tiến lại gần coi cô ma-nơ-canh kia xinh đẹp ra sao, ai ngờ ko may chạm vào làm bàn tay của cô ấy rời ra khỏi cánh tay và rơi xuống đất. Chả hiểu theo phản xạ thế nào (chắc là do từ bé gái kia) mà mình rối rít: "Ôi, xin lỗi cô ma-nơ-canh xinh đẹp nhé."
 
Bé gái kia liền quay sang bảo mình: "Cô nhặt bàn tay lên và lắp lại là cô ma-nơ-canh lại bình thường ngay thôi."
... ...
Có phải lòng nhân ái đã bắt đầu từ những tiểu tiết thường ngày như thế này ko nhỉ? :)



Thứ Năm, 3 tháng 7, 2014

"Tình yêu trong tay đó em còn tìm đâu nữa?"



Mẹ dặn sớm ra, làm gì thì làm, đi đâu thì đi cũng nhớ tươi tỉnh cái mặt, sởi lởi nói cười vừa tốt cho mình mà mọi sự cũng dễ suôn sẻ hơn.

Phải chi sáng nay, nàng hớn hở định cuốc bộ 3km đi bộ đi làm vì cho em gái mượn xe mấy bữa đi coi thi. Đúng ngày nắng chói chang nên hãi quá, lại ngó xa xa có chiếc bus gần chỗ làm nên giữa đường, nàng dừng luôn ý định đi bộ tiếp. Thò tay rút ví tiền thì tiêu đời rồi, ko có tiền lẻ. Chi mà hôm nay giàu dữ zậy, tờ nhỏ nhất cũng tới 200k, kiểu này lên xe chắc dễ ăn chửi quá.

Mặt nàng đần thộn và tay ve vẩy đồng tiền thì có 1 chị gái đứng gần mỉm cười ngỏ ý: "Đổi tiền lẻ ko tớ đổi cho này, ko lên xe nó mắng đó. Mà mấy quán nước sớm ra họ cũng ko thích đổi tiền cho đâu."

Mình cảm ơn rối rít và chị ấy tủm tỉm cười dễ thương ghê. Lời mẹ dặn đúng ghê, từ nay nhớ phát huy cao độ hơn mới được. :))

“Hạnh phúc sống quanh đây như màu xanh tháng ngày
Mà em không ôm lấy trong vòng tay biết yêu
Tình yêu trong tay đó em còn tìm đâu nữa?
Tình yêu trong tay đó em tìm hoài hỡi em?”
https://www.youtube.com/watch?v=VUmlThs5zsk