Thứ Ba, 24 tháng 12, 2013

Tấm lòng bé nhỏ

[Viết câu chuyện nho nhỏ này sau khi hoàn thành vòng nguyệt quế này lúc trưa nay để làm quà mừng giáng sinh, coi như “tấm lòng bé nhỏ” của dì tặng 2 bạn nhỏ, cũng như thể theo 1 lời đề nghị của Thảo Linh, rằng: dì hãy kể 1 câu chuyện nhỏ nào đó về con… ]

"Như thường lệ, mỗi khi dì rảnh vào buổi tối, Thảo Phương thường lên phòng dì để nghe và cùng đọc truyện với dì. Tối qua, dì đọc cho Phương nghe câu chuyện “Tấm lòng bé nhỏ”. Hai dì cháu đang say sưa đọc truyện thì chị Thảo Linh, sau khi đã học bài xong, ló đầu vào cửa phòng dì rồi từ từ leo lên giường nghe chuyện cùng dì và em Phương.

Khi câu chuyện vừa kết thúc, Thảo Linh bèn vừa đưa tay chỉ về phía tủ gỗ nằm gần giường vừa nói với dì: “Con mang 2 quả quýt lên cho dì đấy. Dì thức đêm mà đói thì lấy quýt ra ăn nhé, ngọt lắm!”

Dì nghe thấy Thảo Linh nói vậy và đưa mắt hướng về phía 2 quả quýt đỏ mọng trên mặt tủ, trong lòng cảm thấy vui và cảm động lắm, bèn nói: “Cảm ơn “tấm lòng bé nhỏ” của Linh nhiều nhá!” Sau đó, dì quay sang phía Thảo Phương và hỏi: “Phương thấy chị Linh giống bạn Mèo Khoang trong chuyện “Tấm lòng bé nhỏ” không?” Thảo Phương vui sướng gật đầu và reo lên: “Giống… giống ạ. Dì cho chị Linh vào chuyện Tấm lòng bé nhỏ nữa đi dì.”

Dì thuật lại câu chuyện có thật như trên cho Linh và Phương như thể đang đọc một câu chuyện mới về “tấm lòng bé nhỏ”. Không ngờ chỉ vậy thôi mà 2 đứa cười rộn rã và nghe chừng phấn khởi lắm. Niềm vui thật quá đỗi giản đơn…

Linh còn đề nghị dì: “Khi nào rảnh, dì viết lại cho con ra giấy thành 1 câu chuyện giống như dì vừa kể nhé, để con đọc lại cho em Phương nghe.” Dì nhất trí liền và nói: “Từ nay, mỗi khi Linh và Phương làm được điều gì đó giống kiểu “tấm lòng bé nhỏ” thế này, dì sẽ viết lại thành chuyện để kể. Ok?” Cả hai đứa đều vui sướng reo lên: “Ok…!!!”"

P/S1: Nói thiệt dì rất vụng về, ko hề khéo léo về cái khoản làm đồ chơi hay những thứ linh tinh gì đó, nhưng chịu khó 1 chút thì cũng ra được thành quả, hihi. Vòng nguyệt quế “handmade” được làm từ những nguyên vật liệu rất đơn giản, trừ dây xanh và hoa trạng nguyên phải mua ở cửa hàng, những thứ còn lại đều tận dụng từ những đồ có sẵn. Vòng tròn được uốn từ chiếc móc quần áo nhôm cũ; bưu thiếp được cắt từ hộp giấy cũ và hoa khô là những thứ ko dùng đến trong văn phòng được dì tái sử dụng…:P

P/S2: Nếu bạn cũng đang là một người trẻ cô đơn, và hôm nay bạn ko nhận được 1 món quà nào đó nhân dịp Giáng sinh, như nhiều người đang chia sẻ niềm vui này của họ trên FB, thì bạn đừng vội chạnh lòng mà hãy thử bắt tay làm 1 thứ gì đó để hưởng ứng ngày lễ này coi sao, xem như 1 món quà cho bản thân và cho 1 ai đó nếu bạn muốn tặng. Như tui chẳng hạn, biết đâu bạn sẽ thấy khá thú vị đấy. Chúc bạn Giáng sinh an lành nhé... 



Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013

Present is a gift!


Hôm rồi xem phim "Gia đình là số 1" có 1 cảnh thiệt cảm động và khiến mình phải suy nghĩ thế này:

Cứ hàng năm khi mùa xuân đến, tuyết ngừng rơi, những tia nắng ấm áp trở về, những bông hoa trong công viên, trường học, ngoài đường công cộng... thi nhau khoe sắc, những khu vườn dâu tây đỏ rực màu quả chín mọng...v.v, thì nhân vật người vợ đã gần 60 tuổi lại cảm thấy vui mừng hồ hởi mỗi khi bước ra khỏi nhà. Vừa bước trên đường đi chợ, hay đến nhà trẻ đón cháu, bà vừa hân hoan đón nhận vẻ đẹp của mùa xuân bằng vẻ mặt rạng ngời và những ý nghĩ thú vị cho những ngày cuối tuần của bà, khi mà chồng và các con bà ko phải đi làm. Bà lên kế hoạch phân công việc nhà cho những người thân trong gia đình mình, tách khỏi họ và bắt đầu hẹn hò với những người bạn già khác để tận hưởng sắc xuân vào ngày cuối tuần, trong lòng bỗng thấy trẻ lại và thấy tưng bừng như đi trẩy hội vậy...

Trước tâm trạng của bà như vậy vào mỗi mùa xuân, các con bà thì vô cùng ủng hộ và sẵn sàng tạo điều kiện cho bà tận hưởng những ngày đẹp đẽ này. Còn chồng bà, tất nhiên cũng tầm 60 tuổi, lại tỏ ra vô cùng khó chịu trước hành động lơ đãng việc nhà, ham vui với những ông bà khác, nhất là trong số đó lại có ông già vốn trước đây có tình ý với bà hồi trai trẻ. Ông chồng vì thế ko ủng hộ bà vợ, miệt thị hành động và tâm trạng của bà, lại còn ra sức kiểm soát và đi theo phá đám bà trong những cuộc vui riêng của vợ mình nữa chứ. Ông cho rằng, tâm trạng và những gì bà đang hành động thật ngớ ngẩn, và hoàn toàn ko phù hợp tuổi tác của bà nữa...

Bà vợ thấy ông chồng như vậy thì buồn và tủi thân lắm. Bà mới nói đại khái vậy chứ: "Tôi già rồi, sức khỏe chẳng biết ngày mai ngày sau sẽ ra sao. Thường ngày ông và lũ trẻ đi hết cả ngày, tôi quanh quẩn ở nhà bên bếp núc, chợ búa suốt ngày. Mùa xuân là mùa tôi yêu nhất và ko muốn bỏ qua những gì đẹp đẽ mà nó mang lại. Cho nên hàng năm tôi chỉ mong muốn ông và bọn trẻ ủng hộ để tôi tận hưởng niềm vui riêng vào mỗi mùa xuân, khi tôi còn có thể thôi mà." Ông chồng nghe vợ nói vậy như chợt tỉnh giấc, thao thức cả đêm.

Và sáng hôm sau khi bà vợ thức dậy chuẩn bị đi chợ thì thấy 1 tấm phong bì đặt ở trên bàn, trong đó là lời xin lỗi của ông lão kèm theo 1 số tiền ông tặng bà, để bà có thể thoải mái hơn tận hưởng niềm vui với mùa xuân của bà... Bà vợ đọc lời nhắn của chồng và mỉm cười mãn nguyện...

P/S: Cuộc sống luôn là như vậy, tương lai không thể nói trước, quá khứ không thể làm lại, chỉ có hiện tại là chúng ta nắm chắc được trong bàn tay. Life is a gift!




Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013

Ươm những mầm xanh

Sáng nay ra ngó mấy chậu rau thơm tí hon trồng ở góc sân, thấy là sau đúng 1 tuần thì các em ý nay đang thi nhau nảy mầm vươn dậy mà trong lòng mình cứ thấy vui vui.
Mang tiếng là xuất thân từ con nhà nông chính hiệu, nên là việc trông thấy cây lúa, cây ngô, cây đậu… lớn lên như thế nào từ khi chúng ở trong hình hài của 1 hạt giống dường như là một điều quá ư bình thường với mình. Bình thường đến mức coi nó là 1 cái gì rất đỗi hiển nhiên thôi, có gì mà phải nghĩ ngợi suy tư. Phải mất rất nhiều thời gian sau này mình mới bắt đầu “biết rung động” trước một cảnh tượng tưởng như bình thường mà hóa ra lại đáng yêu như thế.
Chẳng hạn như chuyện mấy cái cây con của mình đang nhú mầm xanh non kia vậy. Cho mấy cái hạt giống bỏ vô cái cốc mì ăn liền đã được đổ đầy đất từ trước, tưới ẩm nước, rồi để yên đấy, thi thoảng cho chúng uống thêm đủ nước (nghe giống trò chơi đồ hàng ngày nhỏ xíu nhỉ). Chỉ 5-7 ngày sau đã thấy những mầm non đội đất chui lên, thân gầy mảnh trắng xanh, hai tai lá mới nhú còn đang bị kẹp giữa hạt giống màu đen mình mẩy còn đất cát. Cảnh tượng đẹp như vầy mà mãi mãi sau này mình mới phát hiện và “biết rung động” với nó.
           Nhìn thấy cái cây của mình trồng từ một hạt giống nhỏ, rồi một ngày nó đội đất chui lên, với mình, là kéo theo một cảm giác gì đó thật hạnh phúc. Niềm hạnh phúc đó, ngẫm lại, cũng không khác gì lúc mình đạt được một thành quả đáng tự hào trong đời, bất kể lớn nhỏ ra sao. Rốt cuộc thì cũng đã có những cái cây vì lòng mong mỏi của mình mà trỗi dậy từ những hạt giống khô khan.


Thứ Sáu, 11 tháng 10, 2013

Về cái sự học




Thật là xấu hổ khi nghĩ lại cái thời mà điểm số môn Địa lý của mẹ thì cao vút nhưng mẹ hệt như 1 con vẹt, tuôn ra bao nhiêu lúc làm bài thì cũng quên hết bấy nhiêu sau đó. Lúc nào cũng thấy ngưỡng mộ cái thằng bạn bàn dưới, điểm số hắn ko cao nhưng sự hiểu biết là có thật, chẳng hạn như bất cứ lúc nào cũng có thể đọc bản đồ địa lý, và nhớ tên Thủ đô của mọi quốc gia trên thế giới cứ gọi là vanh vách…

Thật là nhục nhã khi là sinh viên, nói chuyện với các bạn ngoại quốc mà kiến thức lịch sử đất nước của mẹ cũng chỉ bé tí teo như 1con kiến. Những con người của lịch sử và đủ các thể loại chiến tranh trong nước, chiến tranh ngoài nước mẹ chẳng biết được là bao. Lúc đó mẹ thấy, thiếu kiến thức lịch sử là một cái gì đó thật tệ hại và khó chấp nhận đối với một cá nhân của đất nước đó…
                                                                                     
Thật là một sự thiếu hụt trầm trọng nếu không học môn văn một cách tử tế con ạ. Không phải ai cũng có năng khiếu văn học, nhưng nếu chịu đầu tư, ai cũng có khả năng học môn văn tốt hơn. Học văn là để học làm người. Làm người hơn muôn loài ở chỗ có cảm xúc, biết yêu thương cái đẹp, ghét chê cái xấu, cảm thông chia sẻ, biết rơi lệ trước nỗi đau, biết cười trong cuộc sống… Thiếu văn học, con sẽ trơ ra và khô khốc như một cái máy chỉ biết làm việc mà ko biết cảm thụ cuộc sống đâu con ạ…

Túm lại là học để hiểu biết thì có thể học được cái gì thì cứ phải học hết con ạ, không bao giờ là thừa đâu. Biết được học cái đó để làm gì và sự cần thiết ra sao với bản than thì sẽ không sợ học đâu. Đừng nên ngu si giống mẹ, sớm muộn gì cũng cum cúp đuôi mà lo học lại đấy con ạ. Học để làm người là phải “học, học nữa, học mãi” con ơi…

"Người bạn thân tên Buồn"

“Tôi có người bạn thân người ấy tên là Buồn
Hai đứa quen nhau từ ngày mới lớn
Ngày đó Buồn còn xa lạ không hay đến thăm tôi
Ngày đó còn nhiều mơ mộng nên tôi cũng không thân”

(Huy Tuấn)

Rồi thì qua từng ngày từng ngày, khi mà tôi lớn thêm lớn thêm, tôi hiểu rằng cho dù tôi có né tránh ra sao đi nữa, thì hiển nhiên vẫnlà: chẳng bao giờ tôi có thể xa rời người bạn tên Buồn đó được, như thể đó là một thành phần không thể thiếu trong cuộc sống của mỗi người vậy. Người bạn ấy lúc nào cũng muốn "chơi" cùng tất thảy mọi người.

Lúc mà tôi buồn quá, đương nhiên tôi gần như mất hếtmọi hứng thú và sự quan tâm của mình với thế giới bên ngoài. Tôi gần như sống trọn vẹn với nỗi buồn của mình, hoàn toàn cô đơn và khổ tâm, cũng chẳng muốn động tay chân vào bất cứ việc gì, hoặc dễ mất cảm giác chuyên tâm trong công việc. Những lúc như thế, tôi có cảm giác như không còn gì có thể tồi tệ hơn với mình nữa, hoàn toàn tuyệt vọng và bế tắc khi nghĩ chẳng có cách gì kéo mình ra khỏi nỗi buồn lê thê khổ sở này mất. Phải làm sao bây giờ?

Tôi phải thú nhận rằng có những lúc tôi cảm thấy buồn như thể ngày tận thế đến rồi vậy. Đôi khi tôi phải dừng lại ở bậc cửa giữa lưng chừng của đau khổ tuyệt vọng và một chút hy vọng nhỏ nhoi trong tôi. Bên này cửa,tôi có cảm giác như dẫu tôi có cố gắng thế nào đi nữa thì mọi thứ tôi ao ước được cải thiện sẽ vẫn quay lưng lại với tôi, mặc cho tôi cố gào thét ra sao. Còn bên kia, mọi thứ sáng sủa và đẹp tươi như tôi đang khao khát và hướng đến đang tưng bừng chào đón. Cảm giác day dứt đang cố dằng xé tôi trước bậc cửa này, nhưng mà lời nói tôi buột ra khỏi miệng khi đó lại không cho phép tôi dùng những từ ngữ đáng sợ cho bản thân mình. Tôi cảm thấy có lỗi với chính bản thân mình nếu làm như vậy, tôi thấy thương chính mình. Có lẽ chính cảm giác ấy đã cứu rỗi tôi, để chút hy vọng nhỏ nhoi trong tôi chiến thắng nỗi buồn gớm ghiếc ấy. Những ý hướng tích cực muốn thoát khỏi “người bạn tên Buồn” ấy bắt đầu cựa quậy trong tim và đưa tôi sang bậc cửa bên kia. Lần nào tôi buồn cũng thường vậy, trừ có những nỗi buồn mà tôi biết tôi chỉ đủ sức ru chúng vào giấc ngủ ở một góc nào đó trong tim mà thôi, chứ không ngăn được những lúc chúng chợt tỉnh giấc, và lại cần ru ngủ.

Trải qua những biến động với người bạn tên Buồn từ khi mới lớn, tôi bắt đầu chớm hiểu về câu: “Rồi sẽ qua hết” hay “mọi chuyện rồi sẽ ổn” mà người ta vẫn động viên nhau mỗi khi gặp chuyện Buồn. Tôi muốn kể về một ví dụ để minh họa cho việc tôi đã đi qua một nỗi buồn thông thường của mình như thế nào, vì như đã nói, những nỗi buồn kinh khủng hơn thì tôi chưa nghĩ ra, và đành chấp nhận đó là một phần của đời mình mà.

Tôi nhớ một dạo có những ngày thật tồi tệ, tôi gần như bất lực trước những nỗi buồn của mình. Mặt khác tôi lại tò mò muốn biết rốt cuộc sau đỉnh điểm của nỗi day dứt khổ sở ấy là cái gì? Tôi đã đi qua nỗi buồn đó như thế nào? Tôi mất khoảng một ngày đau khổ tuyệt đối, chẳng muốn làm gì hay nghĩ ngợi điều gì, chỉ yên lặng mà thôi. Cho tới khi tôi chợp mắt rồi đi vào giấc ngủ, tôi nằm mơ. Trong giấc mơ, tôi vẫn thấy mình chênh chao chới với, và đau khổ khôn cùng khi vẫn đang phải chống chọi với nỗi buồn đang mắc phải.Thật đặc biệt là cho dù vẫn đau khổ như thế, nhưng giấc mơ lại đưa tôi về những ngày còn đang đi học, chi tiết thế nào thì tiếc rằng tôi không nhớ rõ để có thể ghi lại. Duy chỉ có một chi tiết tôi khắc cốt ghi tâm, đó là hình ảnh tôi với nỗi tuyệt vọng lớn đang trở về nhà, và trên triền đê tôi thấy mẹ tôi dắt chiếc xe đạp cũ đang đứng đó chờ tôi, miệng mỉm cười và nhẹ nhàng bảo tôi: “Về đi con, rồi sẽ qua hết…”  Tôi như một đứa trẻ, khóc nức nở và chạy đến bên mẹ, rồi thì tôi tỉnh giấc. (Bạn đã bao giờ thử ghi nhớ giấc mơ của mình bằng cách viết lại vào một cuốn sổ tay nho nhỏ, hay gõ lại trên trang mạng cá nhân của mình chưa, biết đâu sẽ tìm thấy một sự thú vị bất ngờ nào đó cho riêng mình đấy.)

Sáng hôm sau mở mắt đón bình minh, chi tiết về giấc mơ ấy lại khiến tôi bật khóc. Khóc vì tôi hiểu rằng tôi cần được yêu thương biết bao. Khóc vì tôi hiểu rằng dù thế nào thì luôn có một nơi nào đó, một ai đó để tôi vịn vào mà đứng dậy đi tiếp, thay vì cứ bất động và buông xuôi không mục đích. Khóc vì tôi nghĩ rằng, cả giấc mơ cũng ưu ái cho tôi một sự ấm áp dịu dàng đến thế, vẫn vỗ về tôi đến thế, thì cớ gì tôi không biết trân trọng và coi đó là một sự an ủi để vươn lên. Đó là thời điểm những ý hướng tích cực bắt đầu nảy nở. Khi đó dường như những lời khuyên lúc bạn mất phương hướng đến nỗi phải gõ vào google để hỏi: “Làm gì để bớt buồn?”, như là: đọc sách, xem phim, tập thể dục, đi dạo, trồng cây, trò chuyện với một người bạn tích cực, ăn đồ gì đó ngon ngon… v.v, bây giờ mới thực sự có tác dụng nếu bạn thật sự hành động. Chỉ cần có suy nghĩ và hành động là sẽ cảm nhận được "rồi sẽ qua hết" nó diễn ra như thế nào. Chứ bình thường thử ngẫm lại mà xem, trước khi muốn làm những điều này mà ý hướng tích cực là cần phải thoát khỏi sự đeo bám của nỗi buồn mà cũng không có, thì khó có thể bắt tay hoạt động và có kết quả như mong đợi, bởi vì bạn vẫn còn quá yêu nỗi buồn của mình mà…

Chợt nhận ra rằng cũng nhờ có người bạn tên Buồn mà chớm hiểu thế nào là: Gieo suy nghĩ, gặt hànhđộng; Gieo hành động, gặt thói quen”, còn thì như thế nào là“Gieo thói quen, gặt tính cách; Gieo tính cách, gặt số phận” thì cần thêm thời gian trải nghiệm, có khi là cả cuộc đời, đồng nghĩa với việc người bạn tên Buồn sẽ tiếp tục đưa ra những tình huống phức tạp hơn nữa để “chơi” cùng chúng mình… Cũng nhờ bạn Buồn mà dễ chấp nhận hơn hiện thực khi hiểu rằng, cuộc sống như một bản nhạc, bên cạnh những thang âm cao vút là những nốt trầm e ấp…:)

P/S: 5h00am -11/10/2013 - Viết lan man cho một đêm không trọn giấc :)

Thứ Năm, 12 tháng 9, 2013

Just-littlethings

Đã gần 3 tháng kể từ ngày Dì chuyển về sống cùng gia đình Thảo Linh + Thảo Phương. Có thật nhiều chuyện để kể về khoảng thời gian này. Và hôm nay có lẽ là lần đầu tiên dì kể vào Blog chuyện liên quan đến 2 đứa trẻ đáng yêu này. Vắn tắt thôi nhé, hẹn một bữa khác dì sẽ viết nhiều hơn thế để cảm ơn đời đã cho dì may mắn được yêu thương như thế...


6. 09/09/2013: Chuyện về Thảo Linh

Hôm đó Dì có chuyện rất buồn cho nên khuôn mặt dì chắc ít nhiều cũng phảng phất sự buồn rầu ấy, mặc dù dì đã cố gắng hết sức tới mức có thể để ko làm lộ ra rồi. Những lúc đó với dì là những lúc nhạy cảm nhất, chỉ cần một hành động hay một lời nói nào đó khiến dì rung động, dù có liên quan trực tiếp hay gián tiếp đến dì ra sao, cũng dễ làm dì khó kiểm soát được cảm xúc của mình lắm.

Chẳng hạn như lúc Dì học bài cùng Linh, Linh bèn thỏ thẻ hỏi dì: "Dì ơi, dì ở nhà con có thấy vui ko?"
Dì ngạc nhiên hỏi lại: "Sao tự dưng con hỏi dì lạ lùng thế?" Linh nói: "Nếu dì ở nhà con mà thấy vui thì con sẽ giữ dì ở lại với con. Còn nếu dì thấy ko vui thì con ko giữ dì ở lại đâu dì ạ".

Trời ơi, lúc đó dì thấy vừa bất ngờ vừa xúc động với câu trả lời và suy nghĩ của một cô bé 7 tuổi như con quá Linh ạ. Những người lớn bây giờ, chắc gì đã nhiều người nghĩ được như con chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mình, con ạ.

Dì cũng thấy vui quá trời luôn, vì trẻ con luôn nói thật những gì nó đang nghĩ, tức là: Con thương dì thật lòng và muốn tốt cho dì. Cảm ơn con! Làm sao dì có thể ko vui khi Thảo Linh và Thảo Phương yêu dì đến vậy cơ chứ?

7. 11/09/2013: Chuyện về Thảo Phương

Tối qua Thảo Phương phải làm bài tập về nhà môn tiếng Anh, và dì là người may mắn được tin tưởng để học cùng Thảo Phương. Hai dì cháu lần lượt làm các bài tập cô giáo cho trên lớp, đến bài thực hành nói và hát là bài cuối cùng. Dì bảo Thảo Phương vừa thực hành các hành động theo những gì dì nói, vừa phải nói theo dì. Bỗng Thảo Phương nói thế này chứ: "Dì làm các động tác giống cô giáo trên lớp con thế!"

Câu nói đó của con làm dì vui quá, có nghĩa là dì có thể truyền được cảm hứng cho con một cách tự nhiên, và còn làm cho con liên tưởng dì là cô giáo nữa cơ. Dì thích câu nói ấy đến mức đêm qua ngủ mơ luôn dì là cô giáo mầm non, ngộ quá. Dì cũng rất xúc động khi con vừa học xong bài là ôm lấy cổ dì và thủ thỉ: ""Con thích chơi với dì C lắm, thật đấy dì ạ". Cảm ơn con nhé!

P/S: Dì nghĩ nếu một ngày nào đó dì bị thất nghiệp hoặc về già nghỉ hưu, có lẽ dì sẽ nghĩ tới việc nhận trông trẻ con mất, mặc dù dì biết trông trẻ, chơi với trẻ càng ngày càng ko đơn giản chút nào, cũng có khi rất mệt nhưng nhiều lúcdì thấy công việc ấy làm dì cực kỳ vui, sáng tạo và tươi trẻ hơn nữa... :)

Thứ Hai, 9 tháng 9, 2013

Just-littlethings

3. Tụ tập với 3 đứa single nữa trong số 10 đứa cùng phòng KTX ngày xưa vào 2 ngày cuối tuần vừa qua. Vui vì sống lại những ngày hồn nhiên tươi trẻ đó :)

4. Tìm được đường dẫn đọc online sách: "Yêu thương và tự do" của tác giả Tôn Thụy Tuyết (http://www.sachbaovn.vn/%28S%28b24wxepiwvjls13plxs3krlh%29%29/doc-truc-tuyen/sach/Yeu-thuong-va-tu-do-MUQwNjRBMkM). Dự định sẽ mua sách in của cuốn này trong tương lai gần. Vui vì đã mua được cuốn: "Viết cho bà mẹ sinh con đầu lòng" của bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc.

5. Deactivate Facebook  ít bữa để chuyên tâm vào việc đọc những cuốn sách hay ho đang bị trì hoãn, cũng như khôi phục lại một số thói quen tốt trước đây. Hy vọng trong khoảng thời gian tạm thời này sẽ tạo thêm ra được nhiều nguồn vui mới.

Thứ Năm, 5 tháng 9, 2013

Just-Littlethings

Hôm nay bắt đầu viết những điều nhỏ nhoi hàng ngày :P

1. Sáng sớm soạn tin nhắn hỏi thăm 1 người bạn quan trọng và phát hiện đó cũng là lúc bạn ấy vừa tỉnh giấc. Chúng mình chỉ nhắn một chút với nhau nhưng mình nghĩ đủ để cả 2 cảm thấy nhẹ nhàng hơn về vấn đề giữa 2 đứa lúc này. ^^

2. Một buổi sáng tinh tươm vì thức dậy sớm, tập thể dục theo phương pháp vừa mới học và đi làm sớm mặc dù trời mưa rả rích :P

Những điều giản dị

Tôi tình cờ lạc vào 1 trang blog trên Tumblr của bạn Nguyễn Thiên Ngân, qua đây thì biết 1 blog tên là "just-littlethings" - Chỉ là những điều nhỏ nhặt thôi mà (justlittlethings.net). Như Ngân đã viết và tôi đã thấy từ Blog này: "Mỗi ngày chủ nhân của blog này đều ghi lại ít nhất 1 điều giản dị trên đời, mà ta nên trân trọng, và biết đâu, chúng có khả năng mang đến niềm hạnh phúc trong ngày tháng quá ư bề bộn này."

Ví dụ như điều này: “Ngủ quên trên sô pha và thức dậy thì thấy đã có ai đó đắp chăn cho mình”. Ngân bảo: "Thật ra điều này cũng ko giản dị lắm, ai đó đắp chăn cho mình thì chứng tỏ là mình được quan tâm, được yêu thương", được yêu thương thì hạnh phúc quá đi còn gì nữa. Điều này làm tôi nhớ ngày tôi ở Kí túc xá những năm về trước, tôi có thói quen ăn ngủ rất lung tung. Chuyện tôi học bài hay đọc sách rồi ngủ quên trên bàn học, hay nằm ngủ ngon lành trong tư thế co quắp như con tôm vì lạnh là chuyện thường xuyên (viết đến đây xấu hổ quá). Thế mà cứ mỗi lần bất chợt tỉnh giấc, phát hiện ra trên người mình có tấm chăn mỏng choàng trên người mà tôi xúc động muốn rớt nước mắt. Mình được người ta thương y như là trong chuyện cổ tích vậy...

Vì niềm hạnh phúc của mỗi người ko ai giống ai cả, nên sau khi đọc được những điều giản dị của cái bạn "just-littlethings" kia, thì tôi quyết định bắt đầu tập lập danh sách những điều giản dị của riêng tôi để mà tự cảm nhận. Tại sao tôi phải cảm nhận những điều của người khác mà ko phải là của chính tôi cơ chứ. "Đôi khi hạnh phúc giản dị của người này lại là nỗi đau phức tạp của người kia nữa thì sao", Ngân viết thế.

Ngay bây giờ thì hạnh phúc của riêng tôi, những điều có thể chỉ làm mình tôi hạnh phúc là:
- Nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài hiên trong khi gõ những con chữ mới chợt tuôn ra trong đầu lúc này.
- Mỉm cười khi ngắm nghía lọ hoa hồng thơm đang hé nở mà sớm hôm qua đã mua được với giá rẻ hơn bình thường 1 chút
- Nghe tin anh họ cùng học ngày xưa vừa đón thêm 2 bé trai song sinh chào đời. Bất ngờ vì đến giờ anh ấy đã là bố của những 3 đứa con.
- ... Vâng vâng và vâng vâng...

Như thế này có được coi là "hạnh phúc luôn bên mình là những điều nhỏ nhoi thuờng ngày, mà tôi tìm mãi nơi phù du" ko nhỉ???

Lọ hoa hồng đầu tuần. Ảnh chụp ko nét lắm do chất lượng máy ảnh và ánh sáng :P

Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

Về một sức sống mới...



Sm nay đi làm thấy trời trong, nắng nhẹ, gió hiu hiu. Đúng kiểu mùa thu trong mơ màng của tui quá chừng. Nếu thời tiết như vầy làm tui thấy ngày hôm nay bắt đầu thật dễ chịu, thì việc nhìn thấy một thực thể vừa mới ở ranh giới của sự sống và cái chết đã hồi sinh, và đang ung dung đầy kiêu hãnh ngay trước mặt mình còn làm tui thấy ngày hôm nay của tui mới quá ý nghĩa làm sao.
Chuyện là cách đây 2 ngày, tức đó là ngày Thứ Hai đầu tuần này, bước vào nơi làm việc của mình và tui sững sờ khi trông thấy cảnh tượng cây quất ở góc sân trước cửa phòng tui làm việc đang héo khô và trơ trụi lá cành. Quanh dưới gốc cây là xen lẫn những chiếc lá khô ngả thành màu nâu của đất và những chiếc lá vàng héo úa chắc là vừa mới lìa khỏi cành cây. Những chiếc lá khác tuy còn vương vấn chưa muốn lìa cành nhưng nhìn chúng đang héo hon vàng úa trên cây như thế, tui nghĩ chắc sớm muộn gì chúng cũng không còn đủ sức để tiếp tục gắn bó với những cành cây kia nữa, tức là sớm muộn gì chúng cũng sớm phải chia lìa nhau mà thôi. Những quả quất vỏ xanh từ loại nhỏ xíu như thể vừa mới bung ra khỏi hình hài bầu nhụy, đến loại to to như thể đang chờ ngày chuyển thành màu vàng chin, tất cả chúng đều bị mất hết hơi nước và héo quắt, nhiều quả lộ ra những gân góc hình múi in trên lớp vỏ khô cứng. Nhìn cái cảnh tượng đó mà tự dưng tui thấy thương tiếc cây và giận mình quá thể. Chắc là do cả tuần qua nắng nóng oi bức không có lấy giọt mưa nào, và do cả tụi tui chủ quan quá, không ai để ý quan tâm cho nó uống đủ nước nên giờ mới ra cơ sự này. Lúc đó tui đã nghĩ rằng cây quất này vậy là chết hẳn rồi, tiếc quá. Tui tiếc, một phần vì mỗi ngày nhìn thấy cây xanh tốt, rồi đơm hoa kết quả là tui lại có thêm kỳ vọng về cái ngày quả chín, tui sẽ tha hồ ra bứt trái đem vào vắt vào bát mì tôm chống đói của tui mỗi buổi trưa (chiều). Nhưng điều tui tiếc hơn nhiều, đó là tui biết chính tui đã để mất cơ hội được nhìn thấy sự sống của cái cây này trước khi điều kỳ vọng kia của tui có thể xảy ra. Khi để mất một cái gì đó rồi, người ta mới thấy tiếc vô cùng, và khi ấy lộ rõ nhất sự vô tâm của mình thật sự.
Vậy mà chiều qua, sau cơn mưa của chính đêm hôm Thứ Hai đó, và những trận mưa rả rích cả ngày hôm qua nữa, tui đã thấy một sự hồi sinh thật sự của cái cây đó. Cũng phải lâu lắm rồi tui mới để tâm quan sát một hiện tượng kiểu như thế này, và điều này khiến tui có nhiều xúc động và đâm ra lẩn thẩn với mớ suy tư về bản thân mình. Cái cây bây giờ không đơn giản chỉ là cái cây vô tri vô giác, mà mà tui có cảm giác nó giống như một thực thể sống có chứa linh hồn. Trong ranh giới giữa sự sống và cái chết, có lẽ khát khao sự sống của nó vẫn mãnh liệt lắm nên chỉ cần có cơ hội sống là nó sẽ không bỏ cuộc. Nó mạnh dạn vươn mình bừng tỉnh, từ từ hồi sinh và điềm nhiên sống đầy tự tin kiêu hãnh. Những chiếc lá bắt đầu xanh tươi trở lại, và thêm một vài lá khác có dấu hiệu đang nhú lên từ những đốm mắt cành cây; những quả xanh khô héo đang dần dần tươi mọng lên trở lại. Một sự sống mới vừa được tái sinh và sẽ tiếp diễn… Bản thân tui thấy điều này thật kỳ diệu.
Có lẽ tui phải cảm ơn cây quất này nhiều lắm, vì nó đã góp phần một lần nữa nhắc tui nên xem lại bản thân mình đã thực sự “biết sống biết yêu” chưa, biết quan tâm đến bản thân và người khác đúng cách chưa… Cảm ơn mày nhé quất! :)

Thứ Sáu, 9 tháng 8, 2013

“Nên lấy người mình yêu hay lấy người yêu mình?"



Ở một thời điểm nào đó, sẽ có không ít người phải băn khoăn với câu hỏi: “Nên lấy người mình yêu hay lấy người yêu mình?"
Ngày xửa ngày xưa, khi mình còn ở cái tuổi quá đỗi ngây thơ, chỉ đủ để có thể “say nắng” một người nào đó, và qua cơn say thì như thể chả có chuyện gì phải vương vấn nữa. Cũng hồi đó, trong câu chuyện của tụi con gái chúng mình, có một câu hỏi thường hay được đưa ra trong các cuộc tám chuyện, rằng: “Chúng mày thích sau này chúng mày và người yêu chúng mày sẽ yêu nhau theo tỷ lệ bao nhiêu?” Phần lớn đứa nào cũng ao ước tỷ lệ lý tưởng nhất là: 50/50 – yêu bằng nhau, có một vài đứa thì kêu: tao muốn nó phải yêu tao nhiều hơn… Sau này, dần dần hiểu biết hơn thì nghĩ cái trò so sánh tỷ lệ yêu đương kia mới thật ngây ngô làm sao… :)
Mình lại nhớ nhiều lần nói chuyện với tên bạn thân, hắn luôn khuyên mình: “Sau này C nhớ nên lấy người nào yêu C nhiều vào, nhiều hơn C yêu người đó ấy. Con gái nên lấy người yêu mình nhiều hơn không thì khổ nhiều lắm đấy. M là con trai nên khuyên thật lòng…” Mình chỉ cảm ơn hắn đã khuyên mình và cười trừ thôi chứ không tranh luận nhiều lắm về vấn đề này… Trong lòng mình đã có cái lý lẽ riêng rồi.
Dạo gần đây, một người bạn thân hỏi mình rằng: "Theo mày, nên lấy người mình yêu hay lấy người yêu mình?" Nó hỏi còn mình trả lời theo lý lẽ của riêng mình thôi chứ vẫn hiểu rằng trong lòng nó đã có câu trả lời riêng rồi, hỏi thêm âu cũng chỉ là một kiểu tham khảo để đưa ra quyết định cuối cùng của nó mà thôi. Sau này biết quyết định đó của nó, trong lòng mình thấy hài lòng lắm, dù vẫn thấy hơi buồn, nhưng tin rằng nó làm thế là đúng…
Rồi một ngày mới đây, mình đọc được những lời này của Đức Phật, và thấy khá trọn vẹn. Xin được mượn những lời dạy này của Đức Phật để trả lời câu hỏi đã nêu từ đầu nhé.
“Thưa ngài "Rốt cuộc tôi nên cưới người tôi yêu hay người yêu tôi?"
Phật cười rồi nói: "Câu trả lời thực ra ở ngay trong lòng cậu. Thời gian qua người có thể khiến cậu vì tình yêu mà chết đi sống lại, có thể khiến cậu cảm thấy cuộc sống này đầy màu sắc, đầy ý nghĩa; có thể khiến cậu luôn hướng về phía trước là người cậu yêu hay là người yêu cậu?"
"Nhưng bạn bè đều khuyên tôi nên cưới người yêu tôi."
Phật nói: "Nếu thực sự như vậy thì cuộc sống của cậu từ đó trở đi nhất định sẽ rất tầm thường. Cậu vẫn luôn không ngừng hoàn thiện bản thân trong quá trình theo đuổi tình yêu, bây giờ cậu không theo đuổi người mà mình yêu thì bước đi tự hoàn thiện mình cũng sẽ dừng lại."
Phật nói: "Vì cô ấy là người mà cậu yêu nhất, có thể khiến cho cô ấy sống hạnh phúc và vui vẻ đó cũng chính là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời, cho nên cậu sẽ vì hạnh phúc và vui vẻ của cô ấy mà không ngừng nỗ lực. Hạnh phúc và niềm vui là không có giới hạn, cho nên sự nỗ lực của người cũng không có giới hạn, tuyệt đối không dừng lại."
“Thế thì tôi phải sống rất gian khổ?"
Phật nói: “Đã nhiều năm như vậy rồi, cậu có cảm thấy khổ không?”

Còn bạn nghĩ thế nào? Vẫn biết tình yêu cần thực tế, và để làm được như Phật dạy thì không phải ai cũng có thể đủ can đảm và kiên nhẫn, nhất là trong thời đại hiện nay. Biết thế mà trong thâm tâm từ trước đến giờ, mình vẫn cứ hướng đến một tình yêu như thế… :)

Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

Bến mơ



Một lúc nào đó, chắc chắn là sớm hơn bây giờ lâu rồi, đã nhận ra rằng bản thân mình là một đứa hay thích làm những điều hơi trái khoáy một chút.
Càng lớn càng phải kiềm chế bớt sự lộ liễu của những điều trái khoáy đó ra bên ngoài, nhưng thi thoảng vẫn tìm cách vượt rào.
Chẳng hạn như đang trong giờ làm việc mà chợt nghe thấy giai điệu của bài hát “Mùa thu cho em”, thì khó mà cầm lòng nổi ngay từ khi bắt đầu những ca từ ngọt ngào quá đỗi như thế này:
“Anh có nghe mùa thu mưa giăng lá đổ
Anh có nghe nai vàng hát khúc yêu đương
Và anh có nghe khi mùa thu tới,
mang ái ân mang tình yêu tới
Anh có nghe nghe hồn thu nói mình yêu nhau nhé…”
Dù sao cũng không cần phải khắt khe và cứng nhắc quá để nhỡ mất cơ hội cảm nhận những điều ngọt ngào của đời sống này, dù là rất đỗi nhỏ nhoi. Thôi thì mặc ngoài kia gió bão hối hả, rả rích nghe xót hết cả ruột gan từ đêm qua tới giờ, bài hát này khiến mình có cái cớ để đầu óc trôi dạt đến một nơi nào khác chứ không phải là trong góc văn phòng lúc này, vội viết nhăng cuội về một “giấc mơ mùa thu” đẹp đến nao lòng như thế này, xen lẫn với việc tủm tỉm cười khi nghĩ đến một kỷ niệm ngọt ngào với một ai đó mà mình từng có, từ ngày nảo ngày nao.
Chỉ thế thôi mà mình thấy tự tin hẳn lên. Mai này mà mình có con như các bạn, các chị của mình bây giờ, mình cũng sẽ có khối chuyện để kể cho nó, mở đầu bằng: “Con à, mẹ không phải là người nổi tiếng; mẹ không phải là người giàu có hay giỏi giang gì, nhưng cuộc sống của mẹ đã có nhiều biến đổi theo kiểu: làm sao để đỡ nhàm chán với chính mình và với người khác, cho nên cuộc sống của mẹ đã dần dần đỡ buồn tẻ hơn, vì ngày xửa ngày xưa, khi con chưa sinh ra đời, và tất nhiên mẹ cũng chưa biết bố con sau này sẽ là ai…”

Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

"You can be just the one you wanna be"


Đọc cái câu: "You can be just the one you wanna be." (tạm dịch là: Bạn có thể hoàn toàn trở thành người như bạn mong muốn", và câu: "Điều quan trọng nhất trong đời, điều thực sự mang lại hạnh phúc cho con, đó là một ngày nào đó con có thể nhìn lại và thấy mình đã trở thành người như mình mong muốn" (Trích "Nghe bố này con gái"), đã khiến mình phải suy nghĩ rất nhiều. Bởi vì nó đã động chạm đến cái gọi là "lòng tự tin về bản thân" - cái mà mình đã từng thiếu sót rất nhiều, và bây giờ vẫn đang trên hành trình hoàn thiện dần dần điều đó.
Nhiều lúc dở dại vu vơ, mình đã tự hỏi rằng liệu có khi nào mình đang hoang tưởng về bản thân không nhỉ, rồi thì mình mang câu hỏi đó đi nhờ 1 người bạn của mình giải đáp. Bạn mình bảo: "Dĩ nhiên cái ranh giới giữa hoang tưởng với tự tin vào bản thân nó mong manh lắm, nhưng dù vậy thì vẫn tích cực hơn là cứ tự ti về bản thân" :)
Mình đã dần dần học được để trở thành người chấp nhận những gì theo mình là “không thể/không muốn/không cần thay đổi", nhưng mình không phải là kiểu người buông xuôi đầu hàng số phận. “Sao cũng được" là câu mình hay nói khi bạn bè kêu suy nghĩ coi nên ăn uống gì, đi quán nào chơi, v.v… Nhưng những gì quan trọng trong cuộc đời mình thì hiếm có khi nào mình để “Sao cũng được" lắm :). Chính vì thế nhiều khi bạn bè, người thân của mình tỏ ra hơi bực dọc, hoặc có lúc dễ cười xòa với cái kiểu suy nghĩ của mình, lúc thì "Sao cũng được", lúc thì tẩn ngẩn tần ngần chậm chạp đến phát điên lên được của mình... Mình mong là sớm khắc phục được nhược điểm suy nghĩ hơi chậm chạp của mình lắm :)
Mình tin mọi chuyện xảy ra đều có lý do của nó. Mình tin cái gì cũng có duyên và phận. Nhưng không vì vậy mà mình phó mặc số phận của mình cho “Trời". Những gì làm được thì mình làm (dù vẫn có 1 nhược điểm to đùng là ít khi nào làm hết sức -> đang nỗ lực khắc phục). Thà là làm để rồi chỉ buồn nếu không đạt được (rồi làm lại nếu muốn :D) còn hơn không làm và cả đời cứ phải suy nghĩ: “Nếu hồi đó mình làm thì…."

Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

Viết mừng sinh nhật tuổi 25



Nói sao nhỉ, mình rất muốn viết một vài điều gì đó để kỷ niệm ngày mình tròn 25 tuổi và đón nhận tuổi thứ 26 trong đời mà biết rằng mình còn đang sống khỏe. Không còn cảm giác háo hức chờ đợi những cánh hoa, thiệp mừng, những món quà nhỏ xinh từ bạn bè, người thân như những ngày trước nữa. Những lời ca trong bài hát thuở xưa: “Mừng ngày sinh nhật của em. Mừng ngày sinh nhật dễ thương. Mừng ngày đó em sinh ra đời cùng vì sao xa tỏa sáng. Mừng ngày sinh nhật của em. Mừng ngày sinh nhật đáng yêu. Và cầu chúc bao điều tốt lành đến với em trọn cuộc đời”, bây giờ đã không còn phải chờ bạn bè hát mừng tặng nữa, mà chính mình đã phải tự hát để nhắc nhở mình cần có trách nhiệm trân trọng cuộc đời hơn rồi.
Sao mà chúng mình không “dễ thương” và “đáng yêu” cho được, khi mà mỗi chúng mình là hình hài mà bố mẹ đã nặn ra bằng biết bao là chờ mong, hy vọng, cố gắng trong từng phút giây của cuộc đời họ để ban cho mình quyền được làm người. Cho nên, ngày sinh nhật của mình, dù có đang buồn chán đến đâu thì trong khoảnh khắc ấy, chỉ cần nghĩ đến mình dù sao cũng là niềm vui, là động lực sống của bố mẹ trong suốt bao năm trời cơ đấy, vậy hà cớ gì mà chán ghét cuộc đời này khi hiện tại chưa đáp đầy những gì ta mong mỏi?
Chín tháng mười ngày mẹ mang ta trong bụng, hàng ngày lắng nghe nhịp thở của ta, từng cử chỉ nhúc nhích của ta, kể chuyện cho ta bằng những câu nói dịu dàng, ru ta ngoan lành bằng những câu hát “A á ru hời ơ hời ru. Mẹ thương con có hay chăng… Tương lai con đẹp lắm. Mẹ hát muôn lần - A á ru hời ơ hời ru… Cuộc sống khắc nghiệt khiến bố mẹ không thể không có những giây phút yếu lòng mà buồn khổ cơ cực, nhưng chính những “cục nợ” như chúng mình lại khiến họ trở thành những con người thật phi thường biết nhường nào. Thế chẳng phải chúng mình là ý nghĩa của cuộc đời họ đấy sao?
Hàng ngày lên mạng xã hội, đọc những tâm sự của bạn bè mình, kiểu như là: “Cảm thấy buồn, nhưng nghĩ đến con lại có thêm sức mạnh”, hay “Tâm lý của mẹ có nhiều thay đổi, cả vui lẫn buồn, khi vui thì mẹ thầm nhắc con hãy cười cùng mẹ nhưng khi buồn thì mẹ lại nuốt nước mắt vào trong, vì mẹ nghĩ rằng trong cơ thể mẹ đang có con và mẹ không muốn con gái mẹ sau này sẽ buồn phiền về bất cứ điều gì.” Mình thầm nghĩ, khi xưa chắc mẹ mình cũng thế, và bây giờ bà vẫn luôn như thế… Mong sao mai này sẽ đủ nghị lực làm được tốt gần bằng mẹ mình thôi là đã mãn nguyện rồi…
Hôm vừa đi ăn cưới, nghe một cậu bạn học cùng thời tiểu học kể mà mình muốn rớt luôn nước mắt: “Trước đây tớ lông bông chơi bời có tiếng trong làng, thật chẳng ra gì. Nhưng có con rồi mà không lai lưng kiếm tiền mua sữa cho con thì về đến nhà trông nó tội nghiệp lắm. Nên giờ tớ chỉ lo làm sao kiếm được tiền nuôi con thôi, chả muốn chơi bời nữa.” Nghĩ đến bố, bố khác cậu bạn ở chỗ chưa lông bông bao giờ, nhưng cả đời bố lúc nào cũng ngời ngời trách nhiệm của một người chồng, một người cha đúng mực.
Chúng mình luôn được yêu quá đi đấy thôi mà. Nhiều khi buồn phiền và bất an, mình lại tự an ủi bằng một câu cũ rích: “Đôi khi chúng ta phải biết nhìn xuống để thông cảm, sẻ chia cùng mọi người và tìm nguồn vui, hạnh phúc cho bản thân. Không nên lúc nào cũng nhìn lên để rồi tự ti, oán ghét cuộc đời và thù hằn số phận.” Nếu bạn vào nhà thương, nhìn cảnh người thân của mình hay những người xa lạ đang vùng vẫy đấu tranh giữa sự sống và cái chết; sức khỏe lành mạnh hay thương tật đau đớn suốt đời. Nếu trông thấy những giọt nước mắt phải cố nuốt vào trong; gương mặt mệt mỏi nhưng cố tỏ ra bình tĩnh và mạnh mẽ; những tiếng đớn đau thốt lên khi quá sức chịu đựng; những giọt nước mắt hòa vào giọng nói đầy niềm khát khao sự sống của họ…, bạn sẽ thấy mình nên sống có trách nhiệm như thế nào với cuộc đời. Gần đây mình thường có cảm giác rùng mình mỗi khi nghe thấy tin một người trẻ tuổi nào đó ra đi. Mà càng ngày những tin tức như thế nhiều quá, dù dưới bất kỳ lý do đáng tiếc nào vẫn không khỏi cảm giác xót xa. Chao ôi, bao nhiêu là khát vọng của họ còn dang dở. Ranh giới giữa sự sống và cái chết mong manh quá. Và chẳng biết từ lúc nào, mỗi khi biết một ai ra đi, mình thấy những ngày còn lại của mình nên là một cái gì đó ý nghĩa hơn. Có những cuộc đời bỏ dở không phải là để người ta sống giùm, sống tiếp. Đôi khi họ chỉ là những thiên sứ từ trời cao đến nhắc ta phải biết sống sao cho đừng phí hoài những khắc giờ của đời mình. Để biết dành thời gian và tình yêu cho những đầm ấm hôm nay, và cả những đầm ấm mai này mà hi vọng còn có thể cùng nhau san chia.
Viết đến đây thì mình đã nhận được thật nhiều lời chúc của bạn bè, người thân gửi đến mừng cho mình lắm rồi, cảm động lắm. Cảm ơn bố mẹ, cảm ơn tất cả vì tình cảm dành cho mình. Ai cũng chúc mình hãy luôn vui vẻ, hạnh phúc, mạnh khỏe, tự tin, lạc quan, trẻ trung yêu đời…, mình là mình nhận hết đấy nhé và mong sao sẽ cố sống được như vậy quá. Mình từng đọc một câu “Hạnh phúc là một đóa hoa nở bên đại lộ chuyên dụng” và được một bạn giải nghĩa rất giản đơn rằng: Đường đông khiếp thế mà hoa cũng bình thản và can đảm nở được. Thật là đơn giản. Thật là hạnh phúc. Nhiều khi cứ phải vịn vào những niềm vui nhỏ nhoi để mà đứng dậy. Và mình tự nhủ mỗi ngày, đời thiếu gì những điều bé nhỏ làm ta hạnh phúc, sao phải tìm một bóng thiên đường đâu đó xa xăm?

                                                                                                                               

Thứ Ba, 14 tháng 5, 2013

Suy ngẫm từ một bài báo

Mình viết những lời này không ngoài mục đích là muốn tự nhắc nhở bản thân mình thôi… :)
Sáng nay đọc trên báo lao động có một bài viết với tựa đề “Văn hóa chợ trên facebook”, trong đó có một đoạn comment ở dưới bài viết như này:
[“Tôi cũng là 1 người dùng facebook để liên lạc với người thân là chính, đúng như báo đã phản ánh văn hóa ngôn từ trên fb xuống cấp trầm trọng, người ta vô tư nói bậy, chửi tục, trở thành câu cửa miệng của mỗi người & hết sức bình thường với họ. Bên cạnh fb có nhiều trang web hài-cười dùng ngôn từ thiếu văn hóa cũng được rất nhiều bạn like. Rất nhiều hình ảnh kinh tởm, sai lệch mà họ share để lấy nước mắt người khác nhằm câu like, hay những câu chuyện không đúng sự thật nhưng người khác đều tin - like và share lại. Cũng như bạn An An đã comment ở trên tôi thấy fb khiến giới trẻ chỉ ham ăn ham chơi hơn, lười lao động hơn. Các bạn trẻ dùng fb có xu hướng tìm đủ mọi cách để thể hiện vẻ bề ngoài của mình hơn là rèn luyện vẻ đẹp tâm hồn của họ, bất chấp hoàn cảnh ra sao. Tôi nghĩ các bậc phụ huynh nên quản lí việc dùng fb của con cái nhiều hơn, tránh để các em bị ảnh hưởng bởi văn hóa xuống cấp từ bộ phận nào đó tạo ra trên fb..., tránh tha hóa nhân cách các em.”]
Tùy vào suy nghĩ của mỗi người, có thể có người sẽ tán thành hoặc bất đồng với ý này hay ý kia hoặc hoàn toàn của comment trên. Tuy nhiên, nó làm mình nhớ đến mỗi lần chơi với mấy đứa cháu, nếu trên tay sẵn tiện có máy ảnh hoặc điện thoại là mình sẽ chụp hình bọn nó. Trong đó có 1 đứa cháu 5 tuổi, khi phát hiện ra dì lén “chụp trộm” và biết dì rất hay dùng facebook, nó đã hồn nhiên “nhắc nhở” mình thế này: “Nếu dì post ảnh lên facebook thì nhớ phải kiểm tra thật kỹ xem có an toàn khi post lên không nhé”. Không biết thằng cu có phải nghe được lời khuyên này từ một người lớn nào đó ko, nhưng nhờ câu nói hồn nhiên của nó đã khiến mình trở nên cẩn thận hơn trước khi đưa lên FB một điều gì đó. (Tất nhiên cũng ko biết từ đó đến nay mình có bị đi xa giới hạn an toàn đó khi nào chưa :D). Rõ ràng là nhu cầu được tôn trọng cảm xúc cá nhân được thể hiện ngay từ khi chúng mình còn nhỏ…
Ranh giới giữa thật và ảo đôi khi rất khó lường. Tất nhiên, cuộc đời là muôn mặt, và mỗi người có cách sống riêng biệt. Chẳng có cách sống nào là cơ sở để đánh giá cách sống kia. Nhưng theo quan điểm cá nhân của mình, thì mình luôn mong rằng: dù là thế giới ảo hay thực thì nhu cầu tôn trọng và được tôn trọng đối với bản thân và người khác nên được coi trọng. Hình như từ ngày nhận ra giá trị của nguyên tắc ấy, học được tính bớt háo thắng kiểu “tự do ngôn luận” theo ý mình mà ko chịu suy nghĩ và để ý đến người khác, cuộc sống của mình đã trở nên dễ chịu hơn nhiều… Hôm nay thêm 1 lần nhắc nhở bản thân về nguyên tắc cơ bản ấy để mong tránh được nhiều hơn những điều ko mong muốn có thể xảy ra… :)

Thứ Bảy, 11 tháng 5, 2013

Gom góp những hồn nhiên



Đã gần 3 năm nay kể từ ngày đi làm, phương tiện chủ yếu mình lựa chọn cho việc di chuyển từ nhà đến công ty vẫn là chủ yếu là xe bus. Có lẽ mình may mắn là không bị say xe và có đủ kiên nhẫn để thích ứng được với một vài điều kiện bất tiện của việc đi xe bus thay vì đi xe máy đi làm. Đi xe bus, mình có điều kiện và cơ hội để “cảm” bằng các giác quan nhiều hơn trên chính con đường quen thuộc mà hàng ngày mình vẫn đi trên đó. Có những con người dù chỉ gặp một hoặc một vài lần nhưng nhờ đó, mình cảm thấy biết ơn cuộc đời hơn nhiều lắm, vì đã cho mình cơ hội được gặp gỡ họ, cho mình học được điều này điều khác từ những suy nghĩ của họ, việc làm của họ. Và thật kỳ lạ, mình thường có duyên lành với rất nhiều người lớn tuổi mới thú vị chứ.
Ví như chuyện, không vui sao được khi một sớm bạn đang lắc lư trên xe bus ngắm nghía những con đường trải vàng đầy nắng, những màu đỏ, màu vàng, màu tím, rồi lại trắng ngà của những cánh phượng vĩ rực rỡ, điệp vàng kiêu sa, tán bằng lăng mơ mộng, chùm dâu da xoan khiêm nhường…, thì bất chợt một “bác gái” ngồi bên cạnh bạn trên cùng chiếc ghế sẽ quay sang bắt chuyện với bạn bằng những câu mở đầu thật thân thiện: “Trời nắng sớm đẹp quá cháu nhỉ… Cháu đi đến đâu, đang đi học hay đã đi làm rồi…?” Mình phải nhấn mạnh hai từ “bác gái” bởi vì khi biết tuổi thật của bác, lẽ ra theo bình thường mình cần phải xưng là “bà” mới phải phép. Thế nhưng vì bác quá trẻ khỏe so với số tuổi thực, cho nên mình vẫn gọi bác là bác thôi. Bác ấy năm nay đã 73 tuổi mà trông còn đầy sức sống, thoạt nhìn mình cứ ngỡ bác chỉ tầm 60 tuổi trở ra một chút là cùng. Nghe một vài câu chuyện của bác, được giới thiệu tuổi thực của bác mà mình thảng thốt ngạc nhiên: “Ôi, cháu ngưỡng mộ bác quá. Bác quá trẻ so với tuổi thật của bác!” Bác tự tin và sảng khoái đón nhận lời khen ngợi đó với một câu đầy trẻ trung thế này: “Ô, vui quá! Hôm nay có người khen mình trẻ trung, hahaha.” Chỉ có tầm 20 phút đi cùng nhau trên chuyến xe mà bác ấy cứ đưa mình đến hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Mình tò mò hỏi: “Bác ơi, bác nói cho cháu nghe bí mật tươi trẻ của bác là gì đi ạ.” Bác ấy tóm tắt cho mình một vài kinh nghiệm mà mình nghĩ có thể bất cứ chúng ta ai cũng được nghe qua, biết đến những điều kiểu như vậy, nhưng chưa chắc đã thật sự làm được như bác ấy. Mỗi sáng bác đều đặn dậy sớm, dành 1 giờ đồng hồ cho việc tập thể dục bằng cách xoa bóp toàn thân; chế độ ăn của bác rất điều độ và khoa học; suy nghĩ về mọi vấn đề trong cuộc sống của bác luôn theo hướng giảm thiểu tối đa mặt tiêu cực. Bác còn nói thêm với mình một câu thật dễ thương như một người phụ nữ vẫn đang trẻ lắm thế này chứ: “9 năm trở lại đây bác cảm thấy mình già đi nhiều nên hay buồn hơn đấy, chứ trước đây bác còn trẻ khỏe hơn bây giờ nhiều.” Quả thật thì phụ nữ vẫn cứ là phụ nữ cho dù họ có trẻ tuổi hay già đi, thì lúc nào họ cũng mong rằng mình khỏe và trẻ…
Những câu chuyện mình bắt gặp trên xe bus thật ra chỉ vẻn vẹn như vậy mà thôi, nhưng luôn để lại một dư vị rất ngọt ngào nào đó cho riêng mình để ngay thời điểm đó, mình hưởng trọn niềm vui, hay để mỗi lúc nào đó rảnh rỗi hơn có dịp hồi nhớ lại, biết đâu mình sẽ nhận ra nhiều hơn nữa giá trị từ những câu chuyện ấy…