Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

Về một sức sống mới...



Sm nay đi làm thấy trời trong, nắng nhẹ, gió hiu hiu. Đúng kiểu mùa thu trong mơ màng của tui quá chừng. Nếu thời tiết như vầy làm tui thấy ngày hôm nay bắt đầu thật dễ chịu, thì việc nhìn thấy một thực thể vừa mới ở ranh giới của sự sống và cái chết đã hồi sinh, và đang ung dung đầy kiêu hãnh ngay trước mặt mình còn làm tui thấy ngày hôm nay của tui mới quá ý nghĩa làm sao.
Chuyện là cách đây 2 ngày, tức đó là ngày Thứ Hai đầu tuần này, bước vào nơi làm việc của mình và tui sững sờ khi trông thấy cảnh tượng cây quất ở góc sân trước cửa phòng tui làm việc đang héo khô và trơ trụi lá cành. Quanh dưới gốc cây là xen lẫn những chiếc lá khô ngả thành màu nâu của đất và những chiếc lá vàng héo úa chắc là vừa mới lìa khỏi cành cây. Những chiếc lá khác tuy còn vương vấn chưa muốn lìa cành nhưng nhìn chúng đang héo hon vàng úa trên cây như thế, tui nghĩ chắc sớm muộn gì chúng cũng không còn đủ sức để tiếp tục gắn bó với những cành cây kia nữa, tức là sớm muộn gì chúng cũng sớm phải chia lìa nhau mà thôi. Những quả quất vỏ xanh từ loại nhỏ xíu như thể vừa mới bung ra khỏi hình hài bầu nhụy, đến loại to to như thể đang chờ ngày chuyển thành màu vàng chin, tất cả chúng đều bị mất hết hơi nước và héo quắt, nhiều quả lộ ra những gân góc hình múi in trên lớp vỏ khô cứng. Nhìn cái cảnh tượng đó mà tự dưng tui thấy thương tiếc cây và giận mình quá thể. Chắc là do cả tuần qua nắng nóng oi bức không có lấy giọt mưa nào, và do cả tụi tui chủ quan quá, không ai để ý quan tâm cho nó uống đủ nước nên giờ mới ra cơ sự này. Lúc đó tui đã nghĩ rằng cây quất này vậy là chết hẳn rồi, tiếc quá. Tui tiếc, một phần vì mỗi ngày nhìn thấy cây xanh tốt, rồi đơm hoa kết quả là tui lại có thêm kỳ vọng về cái ngày quả chín, tui sẽ tha hồ ra bứt trái đem vào vắt vào bát mì tôm chống đói của tui mỗi buổi trưa (chiều). Nhưng điều tui tiếc hơn nhiều, đó là tui biết chính tui đã để mất cơ hội được nhìn thấy sự sống của cái cây này trước khi điều kỳ vọng kia của tui có thể xảy ra. Khi để mất một cái gì đó rồi, người ta mới thấy tiếc vô cùng, và khi ấy lộ rõ nhất sự vô tâm của mình thật sự.
Vậy mà chiều qua, sau cơn mưa của chính đêm hôm Thứ Hai đó, và những trận mưa rả rích cả ngày hôm qua nữa, tui đã thấy một sự hồi sinh thật sự của cái cây đó. Cũng phải lâu lắm rồi tui mới để tâm quan sát một hiện tượng kiểu như thế này, và điều này khiến tui có nhiều xúc động và đâm ra lẩn thẩn với mớ suy tư về bản thân mình. Cái cây bây giờ không đơn giản chỉ là cái cây vô tri vô giác, mà mà tui có cảm giác nó giống như một thực thể sống có chứa linh hồn. Trong ranh giới giữa sự sống và cái chết, có lẽ khát khao sự sống của nó vẫn mãnh liệt lắm nên chỉ cần có cơ hội sống là nó sẽ không bỏ cuộc. Nó mạnh dạn vươn mình bừng tỉnh, từ từ hồi sinh và điềm nhiên sống đầy tự tin kiêu hãnh. Những chiếc lá bắt đầu xanh tươi trở lại, và thêm một vài lá khác có dấu hiệu đang nhú lên từ những đốm mắt cành cây; những quả xanh khô héo đang dần dần tươi mọng lên trở lại. Một sự sống mới vừa được tái sinh và sẽ tiếp diễn… Bản thân tui thấy điều này thật kỳ diệu.
Có lẽ tui phải cảm ơn cây quất này nhiều lắm, vì nó đã góp phần một lần nữa nhắc tui nên xem lại bản thân mình đã thực sự “biết sống biết yêu” chưa, biết quan tâm đến bản thân và người khác đúng cách chưa… Cảm ơn mày nhé quất! :)

2 nhận xét:

  1. Sống phải tiến nếu không ta thoái hóa
    Cuộc sống lòng là cuộc sống thăng hoa
    Hôm nay khác hẳn ngày qua
    Ngày mai hơn nữa ai mà chẳng vui
    Sống phải tiến quyết không lùi
    Tương lai rực rỡ rạng ngời niềm tin
    Chúc em nhiều niềm vui và tràn trề sức sống

    Trả lờiXóa
  2. Lâu rồi, hôm nay sang thăm em, chúc em chiều an lành

    Trả lờiXóa