Thứ Bảy, 11 tháng 5, 2013

Gom góp những hồn nhiên



Đã gần 3 năm nay kể từ ngày đi làm, phương tiện chủ yếu mình lựa chọn cho việc di chuyển từ nhà đến công ty vẫn là chủ yếu là xe bus. Có lẽ mình may mắn là không bị say xe và có đủ kiên nhẫn để thích ứng được với một vài điều kiện bất tiện của việc đi xe bus thay vì đi xe máy đi làm. Đi xe bus, mình có điều kiện và cơ hội để “cảm” bằng các giác quan nhiều hơn trên chính con đường quen thuộc mà hàng ngày mình vẫn đi trên đó. Có những con người dù chỉ gặp một hoặc một vài lần nhưng nhờ đó, mình cảm thấy biết ơn cuộc đời hơn nhiều lắm, vì đã cho mình cơ hội được gặp gỡ họ, cho mình học được điều này điều khác từ những suy nghĩ của họ, việc làm của họ. Và thật kỳ lạ, mình thường có duyên lành với rất nhiều người lớn tuổi mới thú vị chứ.
Ví như chuyện, không vui sao được khi một sớm bạn đang lắc lư trên xe bus ngắm nghía những con đường trải vàng đầy nắng, những màu đỏ, màu vàng, màu tím, rồi lại trắng ngà của những cánh phượng vĩ rực rỡ, điệp vàng kiêu sa, tán bằng lăng mơ mộng, chùm dâu da xoan khiêm nhường…, thì bất chợt một “bác gái” ngồi bên cạnh bạn trên cùng chiếc ghế sẽ quay sang bắt chuyện với bạn bằng những câu mở đầu thật thân thiện: “Trời nắng sớm đẹp quá cháu nhỉ… Cháu đi đến đâu, đang đi học hay đã đi làm rồi…?” Mình phải nhấn mạnh hai từ “bác gái” bởi vì khi biết tuổi thật của bác, lẽ ra theo bình thường mình cần phải xưng là “bà” mới phải phép. Thế nhưng vì bác quá trẻ khỏe so với số tuổi thực, cho nên mình vẫn gọi bác là bác thôi. Bác ấy năm nay đã 73 tuổi mà trông còn đầy sức sống, thoạt nhìn mình cứ ngỡ bác chỉ tầm 60 tuổi trở ra một chút là cùng. Nghe một vài câu chuyện của bác, được giới thiệu tuổi thực của bác mà mình thảng thốt ngạc nhiên: “Ôi, cháu ngưỡng mộ bác quá. Bác quá trẻ so với tuổi thật của bác!” Bác tự tin và sảng khoái đón nhận lời khen ngợi đó với một câu đầy trẻ trung thế này: “Ô, vui quá! Hôm nay có người khen mình trẻ trung, hahaha.” Chỉ có tầm 20 phút đi cùng nhau trên chuyến xe mà bác ấy cứ đưa mình đến hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Mình tò mò hỏi: “Bác ơi, bác nói cho cháu nghe bí mật tươi trẻ của bác là gì đi ạ.” Bác ấy tóm tắt cho mình một vài kinh nghiệm mà mình nghĩ có thể bất cứ chúng ta ai cũng được nghe qua, biết đến những điều kiểu như vậy, nhưng chưa chắc đã thật sự làm được như bác ấy. Mỗi sáng bác đều đặn dậy sớm, dành 1 giờ đồng hồ cho việc tập thể dục bằng cách xoa bóp toàn thân; chế độ ăn của bác rất điều độ và khoa học; suy nghĩ về mọi vấn đề trong cuộc sống của bác luôn theo hướng giảm thiểu tối đa mặt tiêu cực. Bác còn nói thêm với mình một câu thật dễ thương như một người phụ nữ vẫn đang trẻ lắm thế này chứ: “9 năm trở lại đây bác cảm thấy mình già đi nhiều nên hay buồn hơn đấy, chứ trước đây bác còn trẻ khỏe hơn bây giờ nhiều.” Quả thật thì phụ nữ vẫn cứ là phụ nữ cho dù họ có trẻ tuổi hay già đi, thì lúc nào họ cũng mong rằng mình khỏe và trẻ…
Những câu chuyện mình bắt gặp trên xe bus thật ra chỉ vẻn vẹn như vậy mà thôi, nhưng luôn để lại một dư vị rất ngọt ngào nào đó cho riêng mình để ngay thời điểm đó, mình hưởng trọn niềm vui, hay để mỗi lúc nào đó rảnh rỗi hơn có dịp hồi nhớ lại, biết đâu mình sẽ nhận ra nhiều hơn nữa giá trị từ những câu chuyện ấy…

1 nhận xét:

  1. Thăm em nè. Chúc em tuần mới nhiều may mắn và thực tập đạt kết quả cao

    Trả lờiXóa