Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

Bến mơ



Một lúc nào đó, chắc chắn là sớm hơn bây giờ lâu rồi, đã nhận ra rằng bản thân mình là một đứa hay thích làm những điều hơi trái khoáy một chút.
Càng lớn càng phải kiềm chế bớt sự lộ liễu của những điều trái khoáy đó ra bên ngoài, nhưng thi thoảng vẫn tìm cách vượt rào.
Chẳng hạn như đang trong giờ làm việc mà chợt nghe thấy giai điệu của bài hát “Mùa thu cho em”, thì khó mà cầm lòng nổi ngay từ khi bắt đầu những ca từ ngọt ngào quá đỗi như thế này:
“Anh có nghe mùa thu mưa giăng lá đổ
Anh có nghe nai vàng hát khúc yêu đương
Và anh có nghe khi mùa thu tới,
mang ái ân mang tình yêu tới
Anh có nghe nghe hồn thu nói mình yêu nhau nhé…”
Dù sao cũng không cần phải khắt khe và cứng nhắc quá để nhỡ mất cơ hội cảm nhận những điều ngọt ngào của đời sống này, dù là rất đỗi nhỏ nhoi. Thôi thì mặc ngoài kia gió bão hối hả, rả rích nghe xót hết cả ruột gan từ đêm qua tới giờ, bài hát này khiến mình có cái cớ để đầu óc trôi dạt đến một nơi nào khác chứ không phải là trong góc văn phòng lúc này, vội viết nhăng cuội về một “giấc mơ mùa thu” đẹp đến nao lòng như thế này, xen lẫn với việc tủm tỉm cười khi nghĩ đến một kỷ niệm ngọt ngào với một ai đó mà mình từng có, từ ngày nảo ngày nao.
Chỉ thế thôi mà mình thấy tự tin hẳn lên. Mai này mà mình có con như các bạn, các chị của mình bây giờ, mình cũng sẽ có khối chuyện để kể cho nó, mở đầu bằng: “Con à, mẹ không phải là người nổi tiếng; mẹ không phải là người giàu có hay giỏi giang gì, nhưng cuộc sống của mẹ đã có nhiều biến đổi theo kiểu: làm sao để đỡ nhàm chán với chính mình và với người khác, cho nên cuộc sống của mẹ đã dần dần đỡ buồn tẻ hơn, vì ngày xửa ngày xưa, khi con chưa sinh ra đời, và tất nhiên mẹ cũng chưa biết bố con sau này sẽ là ai…”

2 nhận xét: