Có mấy ai trên đời
này khi được hỏi rằng: “Anh có điều gì thấy
tiếc nuối từ trước đến giờ không?”, mà lại có câu trả lời là “Không” nhỉ? Thật là tuyệt vời khi ai đó
có một cuộc đời mà không có gì phải hối tiếc. Số người như vậy trên đời thật là
hiếm có khó tìm lắm, bởi phần đông ai ai khi sống đến một thời gian nào đó
trong đời, khi nhìn lại dòng thời gian trôi cũng đều có ít nhiều nuối tiếc. Và
trong số rất rất nhiều nuối tiếc đã qua ấy, chẳng biết là do ngẫu nhiên hay tất
yếu, nhưng cái khiến con người ta dai dẳng và xót xa nhất lại là những tiếc nuối
do một chữ “tình”.
Tiếc nuối trong
tình yêu thì thật đa dạng, và với một con bé tuổi đời non choẹt và chưa từng một
mối tình vắt vai thực sự như mình thì chẳng thể biết nhiều, hiểu nhiều về sự đa
dạng trong số những tiếc nuối của tình yêu trên đời này được. Chỉ biết rằng, đã
được thấy, đã được nghe những tiếc nuối do sự muộn màng đi tìm hoặc chấp nhận
nhau của người này hay người kia, hoặc do cả hai, mà dẫn tới lỡ nhịp yêu đương,
để còn đó là nỗi khắc khoải tiếc nuối cứ chảy mãi theo dòng thời gian của cả
hai người. “Giá mà…, thì…” là câu điều
kiện chẳng bao giờ xảy ra ở hiện tại và tương lai được nữa, khi mà mỗi người đều
đã chọn một hướng đi riêng của họ, chỉ còn lại một sự tiếc nuối cứ thế dai dẳng
và thi thoảng lại trỗi dậy khi bất chợt một kỷ niệm ngày xưa thoáng ùa về...
Đã được chứng kiến
nhiều câu chuyện tình yêu đẹp lắm mà ngỡ như chuyện cổ tích hay là chuyện chỉ
có trong phim mà thôi, ấy vậy mà đời thực mình mắt thấy tai nghe mới khiến mình
ngưỡng mộ làm sao chứ. Còn nhớ hồi lớp 10, chứng kiến đám cưới của hai anh chị ngay
gần nhà với một sự bất ngờ và ngưỡng mộ khôn xiết. Họ có con ngoài dã thú với
nhau được 5 năm, hôn nhân vẫn không được sự ủng hộ của gia đình, vậy mà trong 5
năm sau đó cả hai người vẫn luôn hướng về nhau, không ai chịu tìm con đường mới
thuận lợi hơn cho mình, bất chấp sự phản đối từ phía gia đình. Thế mà 5 năm sau
đó tình cảm của họ đã làm cảm động gia đình hai bên, và một đám cưới đặc biệt
chính thức được tổ chức. Nhìn đứa con gái 5 tuổi dắt tay đưa mẹ… về nhà bố và
sau này sẽ là nhà của nó, mà không ít người dự đám cưới hôm đó phải dưng dưng
nước mắt… Thế mới gọi là tình yêu thật sự chứ nhỉ.
Những phần đẹp đẽ,
tươi tắn của tình yêu như thế thường được ngợi ca trong những tình khúc bất hủ,
những áng văn thơ lay động lòng người; những câu chuyện tình rực rỡ, những mối
tình mãnh liệt vượt lên trên những ràng buộc của người đời,
đòi hỏi ở người trong cuộc những hy sinh không nhỏ, thậm chí bi thảm. Nhưng
trên đời này, có mấy ai làm được như thế, nhất là trong cái xã hội ngày càng hỗn
độn như thời nay. Phần còn lại, lớn hơn, mênh mông hơn, phong phú đa dạng hơn,
phần tạo ra sự dầy dặn vĩ đại của cuộc sống này, bắt gặp thường xuyên và ở bất
cứ đâu, thuộc về đám đông trong số chúng ta. Dễ nhận thấy đặc điểm chung của
đám đông chúng ta là kiểu (hơi hơi) hèn nhát, rất ít khi hoặc không bao giờ dám
chấp nhận liều lĩnh hy sinh, bị ràng buộc bởi quá nhiều thứ, luôn hoài nghi về
tương lai hoặc lo sợ sự mất an toàn vô hình nào đó làm cho ngại ngần… nên chỉ muốn sống một cuộc
sống bình yên, với những gam màu trung tính và âm thầm tiếc nuối cho những khát
khao mãnh liệt, những cảm xúc đẹp đẽ nhưng ít nhiều hiểm nguy. Như vậy người ta
không chỉ nuối tiếc về những gì đã mất mát đi rồi, mà còn một nỗi nuối tiếc khác sâu sắc
hơn: nuối tiếc vì đã không dám làm một điều gì đó trong đời. Có lẽ do phần lớn
ta đều bị ràng buộc quá nhiều bởi những nhu cầu cơ bản về sự an toàn mà chưa được
đáp ứng một cách đầy đủ, để từ đó mới có thể xuất hiện những khát vọng cao hơn,
những mong muốn xa hơn? Vì thế, có được một tình yêu đẹp cho riêng mình đôi
khi trở thành một mơ ước xa xỉ hoang đường trong suy nghĩ của phần đông mọi
người hiện nay. Mơ ước tạo nên một tình yêu thật sự trong thời đại này có khi
bị cho là mơ mộng phi thực tế, khi mà phần đông chúng ta đều cần ưu tiên đáp ứng đầy đủ
những “nhu cầu cơ bản” an toàn hơn trước. Vậy nên, có một dòng chảy tiếc nuối
cứ âm thầm lặng lẽ mà dai dẳng mãnh liệt trong mênh mông cuộc đời này…
Tiếp theo về sự nuối tiếc thì tùy mỗi người sẽ có những hoàn cảnh và
dẫn chứng cụ thể riêng cho mình để có thể cảm nhận được dòng chảy xót xa
này do chính phần đông chúng ta tạo nên. Tuy nhiên, đến đây tình cờ
mình biết được câu ngạn ngữ cổ xưa này: "Trong tình yêu, thà nuối tiếc những gì ta đã làm còn hơn là nuối tiếc những gì ta không làm" - câu
ngạn ngữ ấy nhắc: con người ít ra cũng được phép sai lầm một đôi lần
trong đời, để thấy rằng mình đã sống, để thấy rằng mình cũng có thể bao
dung... Và quả thực, "Nếu tất cả yêu thương đều có kết cục buồn/ Thì còn ai
thèm đi đến cuối/ Mà những đoạn đường dang dở những cuộc tình nham nhở /Cũng
đâu có gì vui hơn…”
P/S: Còn trẻ thế này, nếu phải thêm đôi lần mắc sai lầm và đôi chút
liều lĩnh để đổi lại từ “bất
hối” sau này thì âu có lẽ cũng còn hơn là…; và như thế sẽ biết bao dung
với người, với mình, cũng như sẽ có người bao dung với mình...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét