Mở điện thoại ra xem lại mấy
câu hát được tốc ký hồi sáng nay nghe được, khi mình đang ngồi trên bus đi làm:
“Hãy cứ luôn sống vui vượt qua chính mình -
Rạng rỡ nét xinh tươi tự nhiên - Đừng mãi đắn đo giấu đi những điều ước mơ
-Hạnh phúc sẽ luôn mãi dâng trào.” Không biết từ bao giờ, cái thói quen sử dụng
điện thoại di động và một cuốn nhỏ trong túi xách để có thể tốc ký bất kỳ những
gì mình nhìn thấy, nghe thấy, hay chợt nghĩ đến… lại trở nên thân thuộc với
mình như thế. Có lẽ do não mình vốn vừa ngắn vừa nhỏ quá, nên nếu không ghi lại
ngay sẽ dễ dàng để lãng quên bất cứ điều gì thoáng qua trong một khoảnh khắc
nào đó... Muốn viết một cái gì đó, đôi ba dòng thôi cũng được, để thể hiện tinh thần của câu hát kia quá mà
ngẫm nghĩ một lúc vẫn chưa biết mình sẽ bắt đầu từ đâu. Giờ nghỉ trưa, mình
ngồi yên, tai đeo headphone nghe nhạc, nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế và nhắm mắt
lại…
Tự nhiên mình nghĩ đến bao
nhiêu là kỷ niệm đẹp, cả những trải nghiệm mà mình mới vừa trải qua, mình lại
thấy sống dậy bao nhiêu là ước mơ và những dự định mới. Mình cảm nhận một luồng
sức sống mạnh mẽ hơn như đang dâng trào trong dòng suy nghĩ của mình. Những kỷ
niệm trong sáng và tươi vui khỏe khoắn lại chợt hiện về trong thoáng suy tư,
như lại nhắc nhở mình thêm rằng “Hãy cứ luôn sống vui vượt qua chính mình - Rạng rỡ nét xinh tươi tự
nhiên - Đừng mãi đắn đo giấu đi những điều ước mơ - Hạnh phúc sẽ luôn mãi dâng trào” .
Mình nhớ đến chuyện buổi tối hôm trước, mình cùng với một cô em gái đạp xe từ
điểm hai chị em hẹn nhau để ra lăng Bác hóng gió, quãng đường từ điểm xuất phát
tầm 7-8 cây số gì đó. So với việc ngồi trong nhà làm bạn tri kỷ với anh máy
tính, thì những cuộc dạo chơi ở ngoài trời bao giờ cũng mang đến cho mình nhiều
cảm xúc thú vị hơn, ấy là chưa kể đến việc tha hồ chụp choẹt nào cảnh, nào
người, ngắm nghía và cảm nhận thật sự những điều mắt thấy tai nghe. Mình thấy
rất vui khi các bạn mình nhìn thấy bức ảnh trên facebook đánh dấu những sự kiện
như thế này và bảo mình là… “đồ trẻ trâu”...
Không biết thời bây giờ, còn
nhiều bạn gái sắp hăm nhăm như mình có cái thói quen: ngại đi xe máy và thích
đạp xe buổi tối như mình không nhỉ. Và không biết bao lâu nữa thì mình sẽ đâm
ra: nhìn cái xe đạp đã ngại rồi chứ nói gì đến việc cưỡi nó, nhưng hiện tại
mình thấy rất hài lòng mỗi khi lướt qua những con đường cùng với những vòng
quay đều đặn của bánh xe đạp. Tất thảy khiến mình có cảm giác về sự trẻ trung,
khỏe khoắn; về sự giản đơn, thân thuộc; và đôi khi còn rất lãng mạn nữa. Đây
cũng là một liều thuốc để mình giải độc cho cảm giác cô đơn nữa. Bởi những buổi
phiêu diêu như thế này thay vì ngồi lặng lẽ trước màn hình máy tính khiến mình
ngộ ra nhiều điều giá trị hơn của đời thực, của hỉ - nộ - ái - ố, và rồi dần
dần sẽ học được cách vượt qua những thời điểm chỉ có một mình như thế nào.
Bạn mình trong một lần nhìn
thấy mình đạp xe tới chỗ hẹn uống nước, bèn bảo: “Trông cậu vẫn ung dung nhỉ. Đi làm bao lâu rồi mà vẫn thật… đơn giản
và hồn nhiên…” Mình rất vui và rất cảm ơn vì lời nhận xét này, nhưng “ung
dung”, “đơn giản và hồn nhiên” trước những biến đổi không ngừng của cuộc sống,
trước những bộn bề của áp lực và lo toan vẫn luôn là điều mình mong muốn hướng tới,
muốn thực hiện được. Biết rằng không đơn giản, nhưng mà mình sẽ cố, từng chút từng chút
một…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét