Thứ Năm, 15 tháng 11, 2012

Chuyện một buổi sáng tinh tươm

Tối qua ngủ sớm lắm, nên sáng nay dậy sớm thật là sớm. Lâu lắm rồi mới có một buổi sáng vượt qua sự lười nhác nũng nịu của cơn thèm ngủ để dang tay đón bình minh sớm như hôm nay. Một ngày mới bắt đầu được khởi động…
Trong lòng tự dưng thấy phấn khởi ghê, mừng vì hôm nay thời tiết ấm áp hơn rồi đấy. Có vẻ như mình chưa sẵn sàng lắm với sự xuất hiện của mùa đông lắm, rất là bối rối đấy nên mùa đông ơi xin đừng vội vàng gõ cửa nhà em sớm quá nhé; em vẫn còn đang… say, còn chưa qua cơn mơ với vẻ nhẹ nhàng dịu dàng của mùa thu đâu. Bởi vì, “Anh làm mùa thu, cho em mơ màng”, và bởi “lời yêu chưa nói, trên môi vụng về”, nên mới chỉ nghe mùa đông đi ngang qua cửa thôi là đã thấy xốn xang bối rối rồi đấy, chứ nói gì đến khi ùa về hẳn…
Qua chút xúc cảm của thời tiết thế thôi nhé, bắt đầu sự vận động của một ngày mới thôi nào. Này đã giặt đồ xong, pha thêm một tách trà mật ong nóng hổi để nhâm nhi với bữa sáng nhẹ với cái bánh mì mua sẵn tối qua. Vừa sửa soạn áo quần đi làm vừa khấp khởi vui vui vì hôm nay sao rảnh rang làm được nhiều việc thế, chăm chỉ hơn một chút có phải… “sướng” thế này không cơ chứ?
Bước lên xe bus, giờ này hôm nay đông thế, mình chẳng còn có ghế ngồi nữa rồi. Đang đứng lắc lư theo xe thì một bác gái trung niên hỏi mình: “Mấy giờ rồi cháu?”. Nhìn vào màn hình điện thoại đang cầm trên tay, mình trả lời bác như một cái máy theo quán tính: “Dạ, 7 giờ 37 phút bác ạ.” Bác ấy nghe xong, gật gật bảo “Uh, vẫn còn sớm.” Tiếp đó, một bác trai tầm ngoài 60 tuổi trả lời lại câu hỏi của bác gái vừa nãy: “Hơn 7 rưỡi một chút bà ạ”. Sau đó, bác trai ấy quay sang phía mình góp ý là: “Họ là người lao động thuần túy vì thế cháu nên chú ý nói dễ hiểu hơn hơn, dùng cách nói dân dã thông thường hơn với họ. Cháu trả lời thế không sai nhưng hơi mô phạm đối với người lao động phổ thông, nhất là người lớn tuổi như mấy bà này.”  Bác gái vừa nãy quay ra, mỉm cười và bảo: “Vâng, đúng là ông nói nghe dễ hiểu hơn”. Mình cũng hơi ngại một chút, nhưng vội mỉm cười và cảm ơn bác trai: “Vâng, cháu cảm ơn bác, lần sau cháu rút kinh nghiệm hơn”. Sau đó, hai bác cháu nói thêm nhiều chuyện khác cho đến khi xuống xe. Nói thêm về bác trai này nhé, mình cũng hay… để ý đến bác ấy lắm. Bởi vì, những hôm đi bus thì mình thường lên xe đi làm cùng giờ với bác ấy, bắt đầu gặp nhau từ điểm chờ bus cho tới điểm dừng luôn. Bác ấy có một bộ râu để hơi dài, lơ phơ trắng, quần áo luôn rất chỉnh tề lịch sự, thường có một cái túi nhỏ đeo chéo vai, và đặc biệt là trên tay bác ấy luôn cầm theo một cuốn sách để đọc trong lúc chờ xe và trên xe khi vắng người. Thảo nào bác ấy nói chuyện nghe… uyên bác quá! Đấy, thi thoảng mình gặp những chuyện thú vị kiểu như thế này mỗi khi đi bus đấy, tự nhiên mình… “kết bạn” được với một số “người bạn lớn tuổi” đặc biệt lắm nhé…
Vậy đấy, sáng nay tinh tươm quá, dậy sớm, hoàn thành các “thủ tục buổi sớm” thật chỉnh tề, đi làm sớm và tranh thủ viết được đôi ba dòng của buổi sáng nay sớm thế này nữa chứ…
(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa, hihihi... - Nguồn: internet)
P/S: Hôm qua ghi lại được câu nói này hay quá từ một bài báo: "Cuộc sống này vốn dĩ rất đẹp, tôi chỉ muốn mình trở nên đẹp hơn trong nó, sống có ý nghĩa hơn, làm được nhiều việc hơn không chỉ cho bản thân mình, những điều tươi đẹp sẽ đến với chúng ta, hạnh phúc sẽ đến với mọi người" - Nhân Quang.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét