Thứ Sáu, 3 tháng 10, 2014

Hơn cả một câu chuyện về đồng tiền lẻ

Hồi năm thứ hai đại học, một lần đang đi học giảng đường ôn thi với cậu bạn cùng lớp, bọn mình nhìn thấy trước mặt là tờ giấy bạc 1000 đồng rơi trên bậc cầu thang.
Cậu bạn mình nhẹ nhàng cúi xuống nhặt đồng tiền lên, vuốt nó phẳng phiu, rồi đưa tay cầm tờ tiền về phía mình, nhoẻn miệng vừa cười vừa hỏi mình: "Cậu lấy không?"
Mình trố mắt lên hỏi đùa hắn: “Cậu ko sợ tiền của hồn ma ah?”
Hắn cười mình đầy “nham hiểm”: “Ma cái đầu cậu ở cái xó này ấy. Ko lấy thì thuộc về tớ.”
Nói đoạn, cậu ta giở ví ra đút tờ tiền vào đó. Rồi cậu ta hỏi mình: “Nếu tớ ko nhặt trước thì cậu có nhặt ko?”
Trong khi mình còn đang im lặng chưa kịp trả lời thì hắn nói tiếp: “Thực tế giá trị của đồng 1000 này quá nhỏ bé, cùng lắm ra ngoài kia tớ mua được cốc trà đá (hồi đó trà đá chỉ 1000đ/cốc thôi). Cho nên nó rơi ra ở đây có thể coi như nó chẳng thuộc về ai, tớ có nhặt bỏ vào túi mình thì cũng ko ảnh hưởng gì đến người lỡ để rơi mất nó, bỏ qua mới đáng tiếc. Nếu biết quý từng đồng xu lẻ thì sẽ biết trân trọng những khoản tiền lớn hơn và sử dụng hợp lý hơn. Nếu cậu may mắn gặp nhiều lần như thế và ko bỏ qua, lâu lâu giá trị của chúng sẽ lớn hơn. Chẳng phải đó là của trời cho cậu sao, hahaha…”
Chẳng biết cậu bạn đó giờ mà có đọc status này còn nhớ cái chi tiết xa xưa kia ko, nhưng hành động và cách suy nghĩ của hắn ta hôm đó, mình vẫn ghi nhớ như in cho đến bây giờ. Ko chỉ đơn giản là chuyện nhặt nhạnh tiền lẻ, mà là bất cứ một điều nhỏ nhặt tốt đẹp nào đó, mình chỉ sợ những lần mình lỡ bỏ qua mà chưa kịp nhận ra để kịp biết ơn… Trước giờ, ko biết đã lỡ bỏ qua rồi bao cơ hội như thế nhỉ… 
Như vậy có thể nói chính những chi tiết nhỏ nhặt trong đời thường là nguyên nhân tạo nên hạnh phúc ko? 

Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014

Se duyên một chuyện tình cây và đất



"Đất vắng cây đất ngừng ngừng hơi thở.
Cây thiếu đất cây sống sống với ai."



 
2 tuần trước còn là những cọng sả cứng cáp, mập mạp mua ở chợ về ko dùng đến, cháu bé bèn đem cắt bỏ bớt ngọn nhánh, chỉ để độ dài chừng 20cm rồi bỏ chúng vô mấy cái lọ ươm thử. Cứ 2-3 ngày thay nước một lần và quan sát sự phát triển của rễ, của lá. Được 2 tuần thì các nhánh sả đã ra rễ và vươn mình trổ lá được như vầy rồi, sẵn sàng cùng nhau ra ban công để tính "Chuyện trăm năm ân tình cây và đất" trong không gian của cái bồn nhỏ xinh rồi.

Từ giờ cháu bé đã biết nếu muốn trồng sả để làm cảnh, đuổi muỗi, hay phục vụ nội trợ... mà ko xin được những khóm sả đào ngay từ dưới đất lên như mẹ ở nhà thì phải làm như thế nào rồi. Đúng là còn chồi thì sẽ nảy cây mà. Tuy tốn thời gian và giống trò trẻ con, nhưng thế là người nông dân sơ cấp đã có thêm 1 niềm vui nhỏ nhoi rồi, hihi.

"Ôi đẹp làm sao tình cây và đất, đem đến môi sinh sự sống cho đời."
:)

Khám phá thế giới bí mật của trẻ em (1)



Khi tớ mới chỉ được vài ba tháng tuổi, tớ có rất nhiều bí mật mà ông bà, bố mẹ tớ không thể biết được. Ví dụ như chuyện tớ có thể trò chuyện được với những người bạn tí hon khác, không giống như kiểu nói chuyện của những người lớn với nhau đâu nhé, thật đấy. Nếu bạn không tin, bạn cứ thử mượn anh Đô-rê-mon cỗ máy thời gian, đưa bạn ngược dòng thời gian vào lúc bạn chỉ bé tí ti mấy tháng tuổi như tớ mà xem. Có rất nhiều tình tiết chuyện thú vị và những bí mật hấp dẫn của bạn mà sau này lớn lên, bạn gần như quên hết. Chắc chắn đấy, mẹ tớ bảo thế.

Chẳng là mẹ tớ và nhiều người lớn trong gia đình thường chuẩn bị cho tớ rất nhiều thứ mà họ gọi là đồ chơi. Đối với tớ, chúng là những người bạn tí hon đặc biệt thân thiết. Bọn tớ có thể trò chuyện với nhau theo kiểu rất bí mật mà người lớn không thể biết được hết. Chẳng hạn như lúc tớ quấy khóc, bố tớ thường ẵm tớ đến gần chiếc chuông gió treo bên thềm nhà và rung rung mấy nhịp. Tiếng chuông gió leng keng thánh thót làm tớ thích lắm, cứ dỏng tai lên chăm chú lắng nghe và tròn xoe mắt ngắm nghía. Hóa ra đó là chị ca sĩ chuông gió, chị giới thiệu như thế với tớ ngay lần đầu tiên bọn tớ làm quen với nhau. Chị bảo, vì tớ nhỏ xíu thế này nên chị ưu tiên hát cho tớ toàn những bài hát ru âu yếm.

Phòng ông bà tớ và khu vườn nhà chỉ cách nhau 1 cái cửa sổ và vào ban ngày, mẹ tớ thường hay đặt tớ nằm trong đó để tớ ngủ cho yên tĩnh và mát mẻ. Thi thoảng, tớ đang ngủ mà phải giật nảy mình chỉ vì mấy anh gà trống cứ gào lên rủ tớ thức dậy chơi cùng. Lúc nào ngủ chưa đã giấc, tớ phớt lờ tiếng gọi của các anh ấy, mẹ và bà tớ chỉ cần vỗ nhẹ vào tớ mấy cái là tớ lại hết giật mình và ngủ tiếp. Còn không, tớ sẽ khóc ré lên đòi dậy bằng được để đi chơi. Bà nội tớ tuy ko biết chuyện tớ muốn theo các anh gà trống dậy đi chơi, nhưng việc tớ giật mình tỉnh giấc làm bà nhớ chuyện liên quan đến cô tớ hồi nhỏ. Bà kể, sáng sớm cô đang ngủ, nghe thấy tiếng “Cúc…cù…cu…cu” to rõ quá làm cô tỉnh giấc, hớt hải chạy ngay xuống bếp hỏi bà: “Đứa nào vừa gọi con đi chơi hay sao”. Hóa ra, tên cô tớ có một tiếng (Cúc) trùng với tràng tiếng gáy của anh gà trống nên cô tớ tưởng lầm tiếng gà là tiếng bạn gọi đi chơi. Tớ nghe lỏm được chuyện này của bà rồi kể lại cho các anh gà trống, các anh ấy cười khoái lắm, bảo hôm nào sẽ lại trêu cô tớ tiếp. Nhưng, chuyện này tớ phải giữ bí mật.

Lúc tớ ngủ, những người bạn của tớ kể rằng người lớn hay xì xào chuyện vì sao tớ ngủ mà mặt tớ lúc thì nhăn nhó, lúc thì chúm chím môi cười. Thật ra là vì lúc thì tớ ngủ mơ thấy những giấc mơ đẹp, lúc thì tớ tỉnh giấc để nghe ngóng xung quanh đấy. Có hôm, tớ mơ thấy mình đang chơi với các bạn tí hon vui quá, thấy mình lớn nhanh như thổi, chạy nhảy tung tăng chứ không phải người ẵm hay phải nằm nôi, nằm giường như bây giờ. Chắc vì vui và lạ quá, nên tớ hay mỉm cười. Đôi lúc, vợ chồng các cô chú muỗi cứ vo ve, nhòm ngó ngoài màn che rồi xì xào to nhỏ: “Ko biết thằng bé kia đã ngủ say chưa nhỉ, hãy nhìn làn da mịn màng, mềm mại của nó kìa...” Tớ sợ các cô chú trêu đùa, rồi sẽ chích cho tớ cái nốt sưng vù trên mặt thì đau lắm, nên thỉnh thoảng tớ cứ nhăn nhó đề phòng.

Một hôm, cô tớ đung đưa trước mặt tớ một đàn hạc giấy màu sắc lấp lánh rồi bảo đây là những người bạn mới của tớ. Cô tớ bảo, chúng sẽ mang đến may mắn, sự ấm áp, êm đềm cho tớ mỗi ngày. Và tất nhiên, tớ lại có thêm những bí mật khác nữa. Suỵt…, nhưng chúng ta phải giữ bí mật, đừng để lộ hết những gì của mình cho mọi người. Cuộc sống sẽ bớt thú vị đi nhiều nếu chẳng có chút bí mật gì cả, mẹ tớ bảo thế. :D
Chùm hạc giấy treo nôi, treo giường tặng cháu Cua yêu. Cái khung được uốn từ 3 cái mắc nhôm treo quần áo; hạc giấy là do cô gấp và treo lên khung. Chúc cháu yêu ngoan ngoãn, hay ăn chóng lớn :)
P/S: cảm hứng viết entry này là từ cháu trai yêu dấu Nguyễn Quang Tuấn, tên ở nhà là Cua của tui. Cảm ơn cháu đã tạo cảm hứng cho cô, hihi.

Thứ Sáu, 22 tháng 8, 2014

Ai cũng có những lần đầu tiên :)



Hồi mình còn nhỏ xíu, mỗi lần đứng duới sân và ngửa cổ lên trời ngắm những chiếc máy bay ù ù đi qua, mình thường hay thắc mắc: "Nghe nói máy bay to lắm, có thể chở đc rất nhìu người mà sao mình chỉ thấy nó bé xíu như con chim. Vậy làm sao nó có thể chứa đc người, hay toàn là người tí hon ở trên máy bay thôi?"

Nhiều lần lẩm bẩm một mình câu hỏi đó làm một hôm, anh trai mình đi qua nghe thấy. Ảnh chìa môi kêu: "Ngốc thế, máy bay to lắm ko thấy trên tivi à? Càng lên cao mọi vật càng bé nên chỉ thấy bằng con chim thế kia thôi."

Trời ơi, mình càng rối rắm: "Sao mà lên cao nó lại hóa ra bé tí như vậy đc? Nó vẫn là nó mà."

"Zời ơi, vượt xa khỏi tầm mắt thì thấy to thế nào đc nữa mà hỏi. Học đi khác biết."
...
Rồi mình còn ước một ngày mình sẽ được ngồi lên máy bay, mình sẽ giống như chú chim nhỏ bay ngang trời, đi qua những đám mây trắng bồng bềnh trôi nổi. Mình còn nghĩ, nếu máy bay đi ngang qua sân nhà mình, mình sẽ thò đầu ra ngoài cửa sổ và vẫy tay chào bà, bố mẹ mình, rằng con đang bay thích lắm đây này, tựa như cảnh trong những bộ phim hoạt hình thần tiên vậy đó.

Máy bay đang bay trên bầu trời
Cuối cùng thì những thắc mắc và ước nguyện trong những ngày thơ bé của mình, dần dần được mở ra và biến thành sự thật. Tất nhiên là tất cả ko còn ly kỳ như mình đã từng tưởng tượng hồi bé dại, nhưng mà mình vẫn hồi hộp và xúc động lắm.

26 tuổi, lần đầu mình đi máy bay, lần đầu đến một nơi xa xôi hơn những nơi mình đã từng qua, gặp nnhững ng hoàn toàn xa lạ với bao nhiu điều lạ lẫm khác nữa. Thật hồi hộp và mong chờ.

Uhm, quả thực dù muốn hay ko, có rất nhiều điều khao khát buộc phải chờ đợi trong đời, miễn sao chúng cơ hội để có thể xảy ra là đủ rồi. Mình đã, đang và sẽ phải chờ đợi thêm nhiều điều khác nữa, rất nhiều. Chẳng hạn như thực tế ngay bây giờ là mình đang phải chờ delay mất gần nửa tiếng nữa mới được bay đây.

P/S: cảm xúc ngồi phòng chờ của thiếu nữ lần đầu đc đi máy bay ra khỏi lũy tre làng VN đến thăm ng hàng xóm
:)

Máy bay vừa hạ cánh xuống sân bay Siêm Riệp

Máy bay vừa hạ cánh xuống sân bay Siêm Riệp

Thứ Tư, 20 tháng 8, 2014

"Tôi như con chim nhỏ"



“Tôi con chim thanh bình, mơ được sống hồn nhiên. Như hoa trên đồng xanh một sớm kia rất hồng.” (TCS)

Tôi đến Siêm Riệp vào một buổi chiều giữa tháng 07, lúc này ở đây đang là mùa mưa. Khi máy bay hạ cánh cũng là lúc cơn mưa chiều của ngày hôm đó mới tạnh được một lúc. Cũng như mọi khi, tôi rất thích nhìn mọi thứ sau cơn mưa và lúc này cũng thế. Bầu trời thấp thoáng màu xanh; những tia nắng cuối chiều vẫn le lói rọi xuống, vàng rực một góc trời ở phía xa xa. Sân đỗ máy bay vẫn còn vương lại nhiều vũng nước mưa trong suốt mà tôi có thể nhìn xuống soi gương, trông rõ bóng mình trong đó. Không gian thoáng đãng cùng không khí mát mẻ trong lành ở đó khiến tôi thấy khoan khoái và dễ chịu đến độ quên hết mọi thế sự ưu phiền. Nơi làm thủ tục bay của sân bay Siêm Riệp được lợp hoàn toàn bằng mái ngói đỏ tươi làm cho cảnh vật nơi đây càng thêm bình yên và thơ mộng. 

Sân bay Siêm Riệp
Tôi còn nhớ cảm giác mình như con chim sáo vừa bay ra khỏi tổ ấm của mình sang một vùng đất mới lạ. Trong khi nhảy chân sáo như thời học sinh trên đường từ sân đỗ vào sảnh làm thủ tục, tôi còn tranh thủ chụp ảnh. Mắt tôi hếch lên nhìn máy ảnh đến mức nhảy bõm vào một vũng nước mưa làm nước bắn tung tóe xung quanh. Anh nhân viên quản lý tổ bay của chuyến bay nhìn thấy cảnh tượng đó của tôi, tủm tỉm cười hiền lành. Tôi ngại ngùng, theo phản xạ thè lưỡi ra nhìn anh, nhưng ngay lập tức tôi nhoẻn miệng cười toe toét với anh. Anh ta vẫn mỉm cười hiền lành, chìa 1 tay ra phía trước chắc hàm ý bảo tôi: “Không sao, ko sao. Bạn cứ tự nhiên!” :D

Tôi không biết sau này, thời gian và những biến cố của đời mình liệu có thể sẽ làm cho những cảm xúc trong trẻo kia của tôi biến mất hay không. Nhưng ít nhất khi nhìn lại, tôi thấy hài lòng vì mình đã có cơ hội được trải qua những điều ngọt ngào như thế. Thời gian của chúng ta hữu hạn biết bao, mà con đường thì đầy ắp bất ngờ. :)

Thứ Ba, 19 tháng 8, 2014

DIY và câu chuyện "Voi con lạc mẹ"

[Sản phẩm đầu tiên được tái chế từ vật liệu chính là chiếc áo thun không mặc đến của 1 cô Rùa vụng về là hai anh bạn voi con, một ngôi sao may mắn và 1 bông hoa đang bung nở, tất cả đều có màu da cam. Và thêm 1 câu chuyện để kỷ niệm sự ra đời của 4 nhân vật tí hon đồng màu da cam - "VOI CON LẠC MẸ".]


Ở một xứ sở nọ có hai anh em voi con màu da cam, voi anh Lu-Lu và voi em Li-Li. Một hôm, hai anh em voi con theo voi mẹ vào rừng chơi. Đến sẩm tối, không may hai anh em vì mải chơi nên lạc mất voi mẹ. Hai anh em đi mãi, đi mãi trong rừng cho tới khuya mà vẫn không tìm thấy mẹ đâu. Vì quá mệt, Lu-Lu và Li-Li bèn nằm xuống bên một gốc cây to và ngủ thiếp đi.

Nửa đêm, voi em Li-Li bất chợt tỉnh giấc. Cậu mở mắt nhìn lên bầu trời tối om và rất nhớ mẹ. Bỗng mắt cậu bắt gặp một đốm sáng màu da cam lấp lánh trên bầu trời. Đó là một vì sao, chính xác là một vì sao màu da cam, y như màu da cam của hai anh em nhà voi vậy. Vì sao da cam còn đang nhìn Li-Li mỉm cười nữa. Ngạc nhiên và bối rối quá, Li-Li bèn ngay lập tức vỗ vỗ, lay lay voi anh Lu-Lu dậy: “Anh Lu-Lu ơi, anh dậy ngay đi mà xem này. Có một vì sao lấp lánh màu da cam như anh em mình đang mỉm cười với chúng ta ở trên bầu trời kia kìa.” Lu-Lu nghe em nói vậy cũng vội tỉnh giấc, nheo mắt nhìn theo hướng tay voi em chỉ lên bầu trời, mắt tròn xoe nhìn vì sao màu da cam đang mỉm cười sáng lấp lánh.

Vì sao da cam bèn ôn tồn hỏi 2 anh em voi: “Chào voi anh và voi em. Sao các bạn lại ngủ trong rừng sâu thế này mà không về nhà?” Hai anh em voi đồng thanh trả lời: “Chúng tớ không may bị lạc mẹ từ chiều tối, đi mãi mà không thấy mẹ đâu và cũng không nhớ đường về nhà mình thế nào nữa. Chúng tớ nhớ mẹ lắm!” Vì sao da cam nhẹ nhàng an ủi: “Ồ, tội nghiệp quá. Nhưng các cậu đừng lo lắng và sợ hãi nhé. Tớ là vì sao Lucky của đêm nay, có nhiệm vụ soi sáng khu rừng này. Tớ sẽ giúp các cậu tìm đường về nhà trước khi trời sáng hẳn.” Hai anh em voi reo lên sung sướng: “Ôi thật sao? Thế thì tốt quá. Cảm ơn Lucky nhé.” Nói rồi, Lu-Lu và Li-Li đứng dậy, đi theo sự chỉ dẫn của vì sao Lucky.

Trời rạng sáng, Lu-Lu và Li-Li đã đi ra khỏi khu rừng. Đến đây, sao Lucky bèn nói: “Trời sắp sáng rồi, tôi phải đi đây. Các bạn có nhìn thấy vườn hoa da cam rực rỡ ở trước mặt phía xa xa trên kia không? Đi thẳng đường này đến vườn hoa, rồi đi thẳng tiếp cho tới khi hết khu vườn là sẽ thấy ngôi nhà của các bạn rồi đấy.” Voi em Li-Li bèn reo lên: “A, tớ nhớ ra rồi. Vườn hoa da cam trên kia là nơi mẹ tớ thường dẫn anh em tớ đi dạo chơi vào mỗi sáng sớm và hái hoa mang về cắm trang trí phòng nữa đó. Chúng tớ nhớ đường rồi, Lucky ạ. Cảm ơn cậu nhiều lắm.” Lucky mỉm cười gật đầu rồi thoắt cái đã biến mất khỏi bầu trời.

Hai anh em voi con đi dần đến khu vườn hoa La-La màu da cam (Ôi, đây đúng là xứ sở của màu da cam mất rồi, hihi). Voi anh Lu-Lu nhẹ nhàng cúi đầu xuống gần những bông hoa bung nở sớm nhất khu vườn, trên cánh hoa vẫn còn đọng lại những giọt sương đêm long lanh trong vắt. Lu-Lu khẽ thì thầm với những bông hoa đang rung rinh nhẹ: “Chào buổi sáng các bạn hoa La-La tươi thắm ngát hương. Hai anh em tớ bị lạc mẹ từ chiều qua, giờ mới tìm được đường về nhà. Chúng tớ rất nhớ mẹ và muốn tặng mẹ những bông hoa rực rỡ để làm mẹ an lòng và vui vẻ vì bọn tớ đã trở về. Các cậu có phiền lòng nếu chúng tớ muốn hái một ít mang về tặng mẹ lúc này không?” Những bông hoa da cam vui vẻ đồng thanh đáp lại: “Ồ, không hề phiền phức chút nào, Lu-Lu và Li-Li đáng yêu ạ. Chúng tớ rất vui khi là món quà giúp các cậu mang đến niềm vui cho mẹ…”

Lu-Lu và Li-Li rối rít cảm ơn những bông hoa da cam tốt bụng và chẳng mấy chốc, hai anh em voi đã cầm trên tay một bó hoa tươi đi về phía ngôi nhà của mình. Hai anh em nhẹ nhàng gõ cửa. Voi mẹ mở cửa, bất ngờ và xúc động khi thấy hai anh em voi con trở về, ba mẹ con mừng rỡ vội vàng ôm chặt lấy nhau và đi vào trong nhà…

P/S: Mong là sẽ có động lực để cô Rùa sáng tạo tiếp ra những nhân vật tí hon và những câu chuyện kể về các bạn tí hon khác nữa...:)


(Cách làm chú voi con theo hướng dẫn tại đây: http://toitulam.vn/tu-lam-chu-voi-bang-vai-xinh-xan/)

LẦN ĐẦU TỚI SIÊM RIỆP: PHẦN III - NHẬT KÝ DU NGOẠN BIỂN HỒ TONLE SAP

(Đăng trên Facebook từ hồi tháng 07 mà lười copy lại vô đây quá. Hôm nay mới giở ra lưu lại vào đây)

Nằm trong kế hoạch tham quan của bọn mình khi đến Siêm Riệp, Biển hồ Tonle Sap là điểm đến đầu tiên khi bước đến đây và ổn định chỗ ở từ chiều tối hôm trước. Phải nói thật một điều rằng, trước khi tới đây, bọn mình chưa đọc nhiều về vùng biển hồ này lắm, chỉ biết 2 thông tin cơ bản nhất: thứ nhất, đây là biển hồ nước ngọt lớn nhất Đông Nam Á, một thành phần của sông Mê-kông và đóng vai trò quan trọng với cuộc sống người dân Campuchia; thứ hai, tại đây có rất nhiều người Việt Nam sinh sống trong cụm ngôi làng được gọi là làng Nổi. Vé tham quan biển hồ khá đắt đối với “dân đen” như bọn mình (20USD/người), nhưng mình nghĩ với những gì đã trải nghiệm tại đây thì cũng đáng bỏ đồng tiền bát gạo ra để tới lắm. :)


Theo lịch trình, Dollar đến khách sạn đón bọn mình vào lúc 8h sáng để ra biển hồ. Càng đi về phía biển hồ và xa dần khu phố tập trung khách du lịch ở, cảnh đói nghèo thiếu thốn của người dân nơi đây càng hiện ra rõ rệt. Số lượng những căn nhà lụp xụp che chắn xung quanh bằng lá (dừa) tăng dần, chỗ nào đất cao thì nền nhà đặt trực tiếp ngay trên đó, chỗ nào đất thấp và nằm trên những mạch sông nhỏ thì là những ngôi nhà kiểu chòi. Đường đi ngày càng xấu hơn vì nhiều khúc cua và ổ gà, có chỗ xe đi qua mà bọn mình ngồi trên xe nhảy tưng tưng như đánh nhạc; bụi mù mịt nên rất cần mang theo khăn và khẩu trang. Những cánh đồng lúa nước quanh đây đang thì con gái xanh mơn mởn, nhưng so với đồng lúa nước ở quê mình thì có phần cằn cỗi hơn. Đôi khi, mình cũng bắt gặp những bao phân hóa học từ Việt Nam xuất khẩu sang được xếp ngay trước cổng nhà người dân. Với đôi nét trông thấy khi ngồi trên xe tuk tuk ra biển hồ, bọn mình có chung cảm giác nao nao quen thuộc, bởi ko khí yên ắng thanh bình trong nghèo túng nơi đây có gì đó giống với những làng quê nghèo Việt Nam mình quá, thậm chí ở đây họ còn có phần nghèo túng hơn. Mất chừng 30 phút ngồi trên xe thì bọn mình ra đến nơi tham quan biển hồ.

Con bò gặm cỏ ven đường - cảnh gần gũi ở làng quê VN
Sau khi mua vé xong, bọn mình được dẫn ra một chiếc thuyền máy nhỏ để bắt đầu cuộc du ngoạn biển hồ. Theo mình được biết, đây là loại thuyền cá nhân, có đặc điểm là bạn có thể đi cùng bao nhiêu người tùy thích. Tức là, kể cả bạn chỉ có 2-3 người và muốn đi riêng với nhau thì cũng ok. Các thuyền không cần đợi đủ khách mới đi. Ưu điểm của loại thuyền này là bạn có thể đi theo nhóm của mình mà không có sự xuất hiện của người lạ, cảm giác cũng khá thoải mái. Trong những phút đầu du ngoạn, bọn mình tranh thủ làm quen và trò chuyện với cậu thuyền phu người Campuchia có làn da đen bóng, tính tình dễ chịu và nhiệt tình. Cậu ta 24 tuổi mà trông còn già dặn hơn cả lũ bọn mình nhiều, và hầu hết người Campuchia khác đều vậy do gánh nặng mưu sinh. Sau hồi làm quen tên tuổi, quốc tịch, bọn mình và cậu thuyền phu này cùng phá lên cười với những đặc điểm giống nhau như: chúng ta đều nghèo nhưng dễ mến và thân thiện (we are all poor but nice and friendly). Cậu ta cho biết sẽ dẫn bọn mình qua làng Nổi - nơi có rất nhiều người Việt Nam sinh sống; dừng lại ở một vài cái chợ ở khu làng này; và vào thăm ngôi trường tình thương dành cho trẻ em người Việt Nam ở đây nữa.
Chụp kỷ niệm với cậu thuyền phu - 24 tuổi
Trong những phút đầu tiên, bọn mình vui vẻ tận hưởng cảm giác phóng khoáng, thoát bay trước mênh mông sóng nước; gió lộng thênh thang mát rượi như thể muốn cuốn trôi mọi thứ “bụi bặm” đeo bám tâm hồn; chẳng có việc gì khác ngoài tha hồ hít hà mùi sông nước, ngắm nghía mây trời tại đây và ngay lúc này; thi thoảng cả bọn lại được dịp rú lên đầy thích thú khi những chiếc du thuyền khác lớn hơn đi qua, cuốn theo những tia nước bắn tung tóe vào thuyền bọn mình, mát lịm, nhiều du khách khác cũng cười khoái trí khi thấy vậy và còn vẫy tay chào bọn mình. Như thế này thì chẳng còn muốn nghĩ gì đến những điều đang toan tính muộn phiền nữa nhỉ. Rồi sau đó mình cứ nghĩ, phải làm sao để đời mình càng lúc càng nhiều hơn những khoảnh khắc dễ chịu như thế này đây, vì tuyệt vời quá mà.

Ngồi trong thuyền
 Khi những trải nghiệm cảm xúc đầu tiên mới vừa kịp tận hưởng, khi trước mắt bọn mình ko chỉ là sông nước mây trời nữa, mà thay vào đó là những “ngôi nhà” dập dềnh trôi nổi trên mặt nước, thì luồng cảm xúc theo đó cũng khác dần đi. Nghèo đói có thể có mặt ở khắp nơi chúng ta đi qua và ở đây cũng thế. Mình đã từng đọc báo, xem ti-vi về cảnh nghèo của những người chài lưới sống lênh đênh vùng ven sông Hồng, và ở đây cũng thế, rất nhiều đồng hương Việt Nam mình đang sống như vậy. Những dòng chữ Việt Nam hiện ra nhiều hơn tại ngôi làng này, kèm theo hình ảnh đói nghèo thiếu thốn khiến cả bọn đều khựng lại vì xúc động. Mình nghèo mà họ còn nghèo đến mức này. Họ sống trôi nổi quanh năm trên những chiếc ghe và thuyền bè rách nát tuềnh toàng. Theo bọn mình được biết, làng chài (làng nổi – Floating Village) này có nhiều cái không: không trạm y tế, không trường học, không giấy tờ tùy thân, không quốc tịch, không biết đi giầy, dép... Họ di cư đến đây từ rất lâu rồi, do chiến tranh hoặc do nguồn lợi khai thác thủy sản ở đây dồi dào, và cứ thế họ sinh con đẻ cái tại đây, rất ít người có khả năng trở về quê hương. Họ ở trên biển nước ngọt nhưng không có nước sạch, màu nước đục ngầu lợn cợn bùn với rác. Họ múc nước dưới hồ lên, bỏ mấy viên phèn vào để làm lắng bùn và làm trong nước để dùng cho việc ăn uống, còn tắm giặt thì dùng trực tiếp nước hồ luôn. Nghe nói mới đầu năm 2014 này, họ được tài trợ máy lọc nước từ lòng hảo tâm của một hòa thượng người Việt Nam khi qua đây.

Thuyền bọn mình dừng lại ở một chợ lớn của làng Nổi, nơi tập trung khách du lịch nghỉ giữa chặng để xem đồ lưu niệm và ngắm cảnh xung quanh. Chỗ này người ta còn khoanh vùng nhỏ dưới hồ để nuôi cá sấu thương mại. Mặt hồ xung quanh điểm chợ lớn này ko hiểu sao dịp đó bèo lục bình trôi dạt về nhiều thế, xanh dày cả vùng khiến cho việc di chuyển của tàu bè qua đó để đi tới mặt biển hồ thênh thang phía trước trở nên khó khăn. Bọn mình dạo chơi ở đó một lúc thì lên thuyền. Cậu thuyền phu nói rằng sẽ đưa bọn mình trở lại thăm làng Nổi và trường học Việt Nam thôi, thay vì ra mặt hồ ngay lúc này vì lượng bèo quá dầy, sợ thuyền nhỏ sẽ vướng tắc chân vịt và ko đi qua nổi. 
Bèo lục bình dạt về dày đặc
 Theo đó, cậu ta dẫn bọn mình vào một cửa hàng của người Campuchia, nơi bán thực phẩm chủ yếu là gạo, mì tôm và vài thứ lặt vặt khác. Họ thuyết phục bọn mình mua gạo và mì nếu đến thăm trường học của trẻ em nghèo Việt Nam. Bởi những đứa trẻ này hàng ngày sẽ được đi học và ăn 2 bữa tại đó, thực phẩm hoàn toàn dựa vào du khách đi cho tài trợ mà thôi. Bọn mình chưa chuẩn bị cho tình huống này nên lúc đầu cũng hơi lúng túng. Chủ cửa hàng còn nhờ 1 cô gốc Việt Nam sang phiên dịch cho bọn mình trong việc giải thích hoàn cảnh khó khăn của trẻ con nơi đây, hình thức mà du khách qua đây lựa chọn để giúp đỡ chúng, cũng như thuyết phục bọn mình hãy mua một ít gạo. Bọn mình ko mang theo nhiều tiền, nhưng cả bọn cũng quyết định sẽ mua một ít gạo để gửi tặng các em nơi đây. Khi xem xét mua gạo, nhờ kinh nghiệm bán gạo từ bé mà Thảo, bạn mình đã phát hiện ra gạo ở cửa hàng này kém chất lượng quá nên bọn mình từ chối ko mua nữa, dù chủ cửa hàng ra sức hạ giá chào mời. Nhờ sự sáng suốt đó của Thảo mà bọn mình được cậu thuyền phu dẫn sang một cửa hàng khác lớn hơn. Cậu ta cam đoan rằng ở đây sẽ có loại gạo tốt hơn cho bọn mình. Qua một chút rào cản ngôn ngữ ban đầu, bọn mình phát hiện ra cả nhà gia đình của cửa hàng này đều là người Việt Nam, cả bọn mừng rỡ quá trời luôn khi gặp gỡ đồng hương. Tại đây, bọn mình đã mua một ít gạo để biếu các em học sinh nghèo và mua thêm cả một ít tôm khô biển hồ mang về nhà nữa.

Mua gạo xong, cậu thuyền phu quyết định sẽ dẫn bọn mình trở lại phía trên, vượt qua đống bèo tắc trên kia để ra biển hồ ngắm sự mênh mang sóng nước nơi đây. Khỏi phải nói bọn mình đã mừng rỡ ra sao khi ra đến mặt hồ bát ngát đó. Thuyền dừng ít phút để bọn mình thỏa thích ngắm sự mênh mông bất tận khi thấy nước có thể chạm mây trời. Sao thấy mình bé nhỏ quá trời trong vũ trụ bao la ko có điểm dừng thế này. Bọn mình ra hẳn mui thuyền, ngồi đón gió và đón nắng, và đương nhiên ko quên chụp ảnh lưu lại khoảnh khắc tuyệt diệu này.

Ngồi ra mui thuyền, buông thõng chân xuống là 1 cảm giác phóng khoáng tuyệt vời
Tiếp đó, thuyền đưa bọn mình trở lại để vào thăm trường học của trẻ em Việt Nam. Đi qua chỗ bèo lục bình dạt từ lúc trước, lần này thì thuyền ko đi qua ngay được mà bị tắc ở đó khá lâu. Nhờ đó mà bọn mình có cơ duyên nói chuyện nhiều hơn với những người đồng hương tại đây, biết thêm về hoàn cảnh khó khăn của họ. Thấy bọn mình là người Việt Nam, họ mừng khôn xiết. Dường như ai cũng đau đáu nỗi nhớ quê hương mà ko đủ khả năng để trở về, mà có khi trở về rồi cũng có người thất lạc xóm giềng. Được biết, ở đây trẻ con 4 tuổi đều biết bơi thành thạo rồi, 5 tuổi trở đi là có thể chèo thuyền ngon ơ. Đúng là sống trong môi trường nào thì sẽ sớm phát triển cơ chế thích nghi để tồn tại phù hợp đến vậy. Có một ít bánh kẹo được chuẩn bị sẵn từ nhà, bọn mình đem chia hết cho lũ trẻ con quanh đó. Nghe nói, có nhiều trẻ con sẽ chèo thuyền đến bám khách du lịch để xin tiền, nhưng hôm đó bọn mình ko gặp trường hợp nào như thế. Nghĩ lại, cuộc sống của những người dân nơi đây cũng trôi nổi y như những cánh lục bình kia nhỉ: “Biển Hồ mùa nước nổi, Lục bình vẫn lênh đênh, Số phận người trôi rỗi, Mekong chảy bập bềnh.”
Đưa quà cho cháu nhỏ
Những người dân làng Nổi đi qua vẫy chào chúng mình
Bọn mình đến trường học của trẻ em nghèo Việt Nam đúng vào giờ đang ăn trưa của các em. Một cảnh tượng khốn khó, đáng thương tại đây làm cả bọn thấy ngỡ ngàng day dứt lắm. Trường học được làm bằng ba cái bè kết lại, do một người ở Tây Ninh (tên ông Tư) sang đây lập ra để dạy chữ cho con em làng chài người Việt. Năm 2010, một số cán bộ của Quân khu 7 Việt Nam trở lại thăm chiến trường xưa và tặng trường cái bè lớn làm nơi ăn nghỉ và học hành cho các em. Trường có hơn 300 em học sinh, từ lớp 1 đến lớp 5, do 5 giáo viên đứng lớp, tất cả đều là tình nguyện viên từ Việt Nam sang đây ko chút lương bổng chế độ gì. Phải nói thật, có một thầy giáo mình cứ ngỡ phải gần 40 tuổi mà hỏi ra mới biết có 29 tuổi thôi. Thầy nói, hồi sang định chỉ ở chừng 4 tháng nhưng thấy các em tội quá nên ở tới bây giờ, được 4 năm rồi đó. Nguồn sống của thầy trò quanh năm nhờ lòng hảo tâm của khách du lịch khắp thế giới qua đây hỗ trợ. Phải có khách tới tham quan biển hồ thì mới cải thiện và duy trì lớp học được. Vì thế, khuôn mặt các em học sinh ở đây, nhiều em dường như luôn trong tư thế đón khách hơn là học tập. Ra khỏi trường học và bước lên thuyền về bờ mà cả bọn ko khỏi xót xa bùi ngùi trước những gì vừa chứng kiến. Cả lũ trầm ngâm: tính ra bọn mình còn may mắn và no đủ chán, từ giờ bớt than vãn và cố gắng sống tốt hơn nhé.

Bữa ăn trưa của các em học sinh nghèo
"Bây giờ cha tin tiền đó chính tay con làm ra. Có làm lụng vất vả, người ta mới biết quý đồng tiền" - Trích dòng chữ trong bài học ghi trên bảng
Chẳng mấy chốc chiếc thuyền đã đưa bọn mình về gần tới bờ. Cậu thuyền phu mỉm cười hỏi bọn mình có enjoy về chuyến đi vừa trải qua ko (Do you enjoy your trip?), và tất cả đều nói có. Điều đó khiến có vẻ khiến cậu ta hài lòng hơn. Có thể nói điều may mắn khi trải nghiệm du thuyền biển hồ hôm đó của bọn mình là đã gặp một người thuyền phu nhiệt tình, biết chiều lòng khách, và cung cách phục vụ rất lịch sự cho đến phút cuối. Vì thế, bọn mình được hiểu thêm về văn hóa ứng xử của người Campuchia. Đó là, phần lớn họ thích giải quyết vấn đề nào đó theo cách ôn hòa bình tĩnh, hết sức tránh sự nóng giận gây gổ lẫn nhau.

Cuộc du ngoạn biển hồ Tonle Sap của bọn mình là đôi điều sơ sơ được kể lại như vậy đó. Cũng như bất kỳ một chuyến đi khác, nó cũng lại mang đến cho tất cả những trải nghiệm mới, những xúc cảm mới, những hiểu biết mới, những bài học mới…, khó có thể nào quên. :)

Thứ Tư, 23 tháng 7, 2014

LẦN ĐẦU TỚI SIÊM RIỆP: PHẦN II - DẤU ẤN TAKEO



Hai năm trở lại đây, khi có điều kiện hơn về kinh tế, thời gian và những người bạn thú vị, mình thường đi du lịch núi non nhiều hơn so với biển cả, mặc dù cả núi và biển mình đều thích. Lần đi Siêm Riệp này cũng thế, mình đã được chứng kiến tận mắt sự hung vĩ đồ sộ của quần thể Ăngco, tiêu biểu cho nền văn minh Ăngco huy hoàng của đất nước chùa tháp. Với kiến thức quá hạn hẹp của mình, một ngày dài tham quan Ăngco chỉ có thể tạm đủ cho mình có cơ hội ngắm nghía tận mắt kiến trúc vĩ đại của nó, và nghiêng mình thán phục trước khả năng kỳ diệu của con người từ những thế kỷ xa xưa trước mà thôi. Nhưng mà, trong số những ngôi đền đồ sộ đã đặt chân tại nơi này, mình rất muốn ghi lại những dòng cảm nghĩ của chính mình khi chinh phục đền Takeo. Mặc dù, đây là ngôi đền mình hầu như ko chụp ảnh cả cảnh lẫn người, nhưng dấu ấn về nó lại sâu sắc nhất. :)

Takeo là ngôi đền đá từ ngoài nhìn vào khá nguy hiểm, không có kiến trúc điêu khắc và là công trình duy nhất chưa xây dựng xong trong triều đại Angkor - nhưng cũng là ngôi đền cao nhất trong quần thể. Độ cao của nó khiến cho nhiều người e ngại. Dốc đứng và không hề có chất kết dính khiến cho du khách có cảm giác đền muốn vỡ ra bất kỳ lúc nào. Sự hoang phế và chưa hoàn thiện khiến cho số phận của Takeo là ngôi đền hẩm hiu nhất trong cụm di tích Angkor.

Cổng đền Takeo. Đây là ảnh trên mạng mình lấy về để minh họa. Vì như đã nói, mình hầu như ko chụp ảnh khi vào đây.
Bọn mình mất khoảng gần 1 giờ cho việc tham quan đền này, bắt đầu từ khoảng hơn 11 giờ trưa. Trước đó, do leo các đền khác từ sớm và ăn sáng rất ít nên cũng mệt và đói lắm rồi. Năng lượng trước khi leo Takeo của bọn mình là mỗi đứa 1 que kem hoa quả với giá 1USD/3 que, mua với giá hữu nghị từ 1 anh bán kem rạo người Campuchia. Phải nói thật một điều rằng khi bước vào trong cổng đền, trước độ cao và dốc của Takeo mình sợ lắm. Nhìn thấy kiến trúc đền tháp như vậy, lại thấy người ta phải dò dẫm bò lên, bò xuống từng bậc đá một đã khiến mình có chút nhụt chí. Mình còn bảo với 2 bạn kia: “Ôi, tớ sợ lắm, tớ ko dám leo lên đâu. Tớ ngồi dưới chờ các cậu thôi.” Còn 2 bạn mình thì hăm hở: “Tùy cậu thôi, đã vào đến đây rồi thì tớ phải leo lên cho biết đây.” Hai người châu Á khác vào sau bọn mình cũng tiếp tục hăm hở bò lên đỉnh.

Và thế là mình hít một hơi thật sâu và nghĩ: “Người ta bò lên được, mình cũng sẽ bò lên được”. Cứ thế, mình bình tĩnh dò dẫm bò từng bước một, ko suy nghĩ gì ngoài việc tập trung bám chắc tay vào thành đá và đặt bàn chân lên mỗi bậc đá một cách an toàn chắc chắn, vì hơn ai hết mình nhận thức được độ mạo hiểm và những rủi ro mà nó mang tới ngay lúc này. Rồi mình nghĩ đến những lời ca ý nghĩa trong bài hát “Đường đến ngày vinh quang” của Bức Tường để tự động viên bản thân gắng vượt qua thử thách quan trọng này. Cuối cùng thì sự bình tĩnh, sức chịu đựng và mong muốn vươn lên chinh phục đỉnh cao chính là động lực lớn giúp mình bò lên đến đỉnh đền.
J

Lên đến đỉnh đền thì quả thực cũng ko có gì đặc sắc như những ngôi đền khác thật, chỉ có một bức tượng thờ vị thần nào đó thôi. Bọn mình chỉ đứng hít thở không khí và nhìn cảnh vật xung quanh từ trên cao xuống một lúc thì rủ nhau xuống luôn để ăn trưa.

Nếu khi bò lên đỉnh đền, động lực là vươn lên chinh phục đỉnh cao; thì lúc xuống chân đền, động lực là bảo đảm an toàn tuyệt đối cho bản thân (vì đời mình còn dài quá). Chuẩn bị tinh thần thò chân xuống bậc đá đầu tiên để xuống thì đập vào mắt bọn mình là hình ảnh 1 anh Tây xăm trổ rồng rắn đầy tay ở ngay phía trước, tay anh ta đang run lên bần bật như cái lò xo khi bò xuống. Hình ảnh này quả thực làm cả bọn nao núng lắm, nhưng cuối cùng thì vẫn phải xuống thôi, nếu ko muốn chết khô ở trên đỉnh đền này với vị thần đang được thờ trong kia. :D

Ko biết 2 bạn kia nghĩ những gì khi bò xuống, chứ riêng mình, mình chỉ dám tập trung 1 điều duy nhất là bảo đảm an toàn tuyệt đối cho bản thân cho đến bậc đá cuối cùng. Mình ko nhìn lên, ko nhìn xuống, chỉ nhìn duy nhất vào nơi mình sẽ bám tay và nơi đặt bàn chân mình chạm xuống. Mình ko quan tâm đến người đi trước sẽ xuống nhanh hơn; ko quan tâm người đi sau có phiền khi mình bò chậm chạp quá ko; mình chỉ quan tâm mỗi việc bảo toàn tính mạng thôi. Trong đầu mình lúc này tự dưng văng vẳng những lời ca ý nghĩa trong bộ phim “Mưu cầu hạnh phúc” mà hồi trước, mình đã bật khóc khi nghe trong lúc xem phim. Nội dung đại khái là: Chúa ơi, xin Người đừng lấy đi mất những ngọn núi cao xanh hùng vĩ mà mẹ Thiên Nhiên đã ban tặng cho chúng con. Chúng là niềm tự hào kiêu hãnh của chúng con trong thế gian này. Nếu phải vượt qua những ngọn núi cao xanh hiểm trở ấy mới đi đến bến bờ hạnh phúc, con xin Người hãy ban cho chúng con sức mạnh và ý chí để vượt qua… Nghĩ lại sao mà thấy đầu mình văng vẳng lời ca hợp tình hợp cảnh thế ko biết. Cứ thế, hít hít thở thở, kiên nhẫn và bình tĩnh, rồi thì hát hò, dò dẫm mà cuối cùng mình đã trở về nơi bắt đầu 1 cách an toàn và nhẹ nhàng. Sau rồi hỏi nhau về cảm giác bò lên bò xuống ra sao, đứa nào cũng có chung suy nghĩ là: phải tự bảo đảm an toàn cho bản thân để vượt qua, vì mình còn trẻ quá, rất nhiều điều chưa làm được. Ko thể bỏ mạng tại đây được.
:D

Như vậy đó, với mình Takeo ghi dấu ấn sâu sắc về cảm giác vượt qua sợ hãi và thử thách (hồi nhỏ mình đã 1 lần suýt bỏ mạng khi đi tham quan núi rồi nên sợ độ cao lắm); chinh phục đỉnh cao; bảo vệ và yêu thương bản thân vô điều kiện; cảm nhận rất rõ ý nghĩa của việc tập trung tinh thần, bình tĩnh và kiên nhẫn; và còn gì gì nữa nhỉ mà giờ chưa nghĩ ra vì phải đi ăn trưa đây… :P
Ảnh tự sướng bằng điện thoại lúc cả bọn bò từ trên đỉnh đền xuống. Hai bạn mình xuống trước, mình xuống sau cùng, và cả lũ chúc mừng vì mình đã vượt qua thử thách :D

Thứ Ba, 22 tháng 7, 2014

Lần đầu tới Siêm Riệp, Campuchia: Phần 1 - "No tuk-tuk. Not today. Not tomorrow."



Ở Campuchia, xe Tuk Tuk là 1 loại phương tiện đi lại rất phổ biến cho khách du lịch. Khi mình và Hà còn đang ngơ ngác trông đống hành lý ở ngoài sảnh sân bay thì Thảo đã nhanh nhẹn tìm được một anh lái xe Tuk Tuk.

Qua chào hỏi làm quen, bọn mình được biết anh ấy tên là Đô-la. Anh Đô-la hiện 28 tuổi, chưa kết hôn; anh có nước da ngăm đen rắn rỏi, nụ cười luôn nở trên môi thậm chí có lúc rạng rỡ tới mức nhắm tịt cả 2 con mắt luôn, thường xuyên đeo headphone trong khi chờ đợi khách hoặc trong lúc lái xe. Giải thích cho cái tên của mình, anh ấy nói vì mẹ anh ấy hy vọng anh ấy sẽ làm việc chăm chỉ, kiếm được nhiều tiền để thoát khỏi cảnh đói nghèo và trở nên giàu có hơn. Với tất cả những gì mắt thấy tai nghe từ lúc mới làm quen, mình đoán Đô-la là một người lạc quan. Sau khi hỏi thăm xong về chi phí và thời gian di chuyển từ sân bay đến khu Pub Street (nơi tập trung khách du lịch và dịch vụ khách sạn, nhà nghỉ của Siêm Riệp), bọn mình quyết định lên xe của Đô-la.

Ảnh chụp với Đô-la ở trước cửa khách sạn trước giờ ra sân bay về Hà Nội
Ngồi xe tuk tuk rất thú vị vì cảm giác là lạ quen quen mà dân giã quen thuộc, hiện đại mà ko kiểu cách; vừa như đang ngồi xe máy lại vừa như ngồi sau cỗ xe ngựa, mới mẻ và truyền thống; từ trong xe có thể được thỏa sức ngắm nghía cảnh vật bên ngoài. Bốn mặt bên của xe đều được trang bị rèm kéo che kín xe để bảo vệ khách khi trời mưa hoặc khi khách cần yên tĩnh nghỉ ngơi. Đèn trong xe được bật lên khi trời sẩm tối tối. Khi xe chở bọn mình băng qua cánh rừng nguyên sinh, mình có cảm giác bọn mình giống các tiểu thư trong những bộ phim Tây cũ cũ hồi nhỏ xem qua tivi ấy, ngồi sau cỗ xe ngựa được chùm kín 4 mặt và rúc rích nói cười, như đang trên đường đến dự 1 bữa tiệc nào đó để hy vọng gặp những anh chàng tử tế ở đó, hehe.

Mượn xe của Đô-la để chụp ảnh tự sướng, hehe...
 Anh Đô-la đưa bọn mình đến 1 khách sạn bình dân, chờ bọn mình check-in phòng xong thì cùng thảo luận lịch trình tham quan và giá cả cho 3 ngày phục vụ đón đưa bọn mình ở Siêm Riệp. Theo giờ đã hẹn trong lịch trình, Đô-la luôn có mặt đúng giờ để sẵn sàng đón bọn mình đến nơi tham quan. Lúc gặp bọn mình, anh ấy luôn niềm nở lịch sự chào hỏi và chỉ dẫn nhiệt tình cho bọn mình về địa điểm tham quan. Trên nóc xe tuk tuk luôn có sẵn 2 tấm bản đồ du lịch để hướng dẫn và gợi ý cho khách hàng.

Anh ấy cũng giới thiệu cho bọn mình những địa điểm quán ăn hoặc chợ địa phương. Mặc dù cũng có một vài nơi làm bọn mình thất vọng khi đến, nhưng nhìn chung lần đầu chân ướt chân ráo đến đất lạ mà được chỉ dẫn nhiệt tình như vậy thì đáng trân trọng lắm rồi. Trong suốt hành trình 4 ngày 3 đêm, bọn mình và anh lái xe này làm việc với nhau rất dễ chịu ôn hòa. Trước khi rời khách sạn và cả lúc đưa bọn mình đến sân bay Siêm Riệp, cả bọn mình và Đô-la còn tíu tít chụp hình kỷ niệm. Anh ấy còn đưa cho bọn mình card visit cá nhân để giới thiệu bạn bè có nhu cầu du lịch Siêm Riệp nữa. Cá nhân mình thì rất recommend các bạn gọi cho Đô-la nếu có dịp đến Siêm Riệp tham quan. (Mr. Dollar; Facebook: Tuk Tuk Driver; Email: stuktukdriver@gmail.com; Tel: 088 5414 314 hoặc 855 10 66 20 66) :)

Chụp kỷ niệm tại sân bay trước giờ vào làm thủ tục cho chuyến bay về Hà Nội
Khi đi về rồi thì nghĩ lại, mình có hơi tiếc một chút là đã ko nói chuyện đời thường nhiều hơn với Đô-la. Mình thực sự cảm thấy ngỡ ngàng với khả năng nói tiếng Anh của Đô-la cũng như với những người dân khác ở Campuchia nói chung. Họ ko được đầu tư học hành nhiều mà vốn tiếng Anh bồi của họ, từ những em bé cho đến những người lớn tuổi cũng đủ để khách du lịch và họ hiểu được nhau những gì cần thiết nhất. Họ không ngại nói và ko ngại nói sai tiếng Anh cho nên tiếng Anh bật ra rất tự nhiên và lưu loát. Điều này làm mình thấy tự xấu hổ cho bản thân nhiều lắm. Sẽ thật tự tin và dễ dàng hơn biết bao khi đi du lịch xứ xa mà ko cảm thấy bối rối vì mắc phải rào cản ngôn ngữ, phải ko?

Thứ Ba, 15 tháng 7, 2014

"I have a dream"

Không nhớ là đã từng trông thấy hoa oải hương (lavender) ở một cửa hàng bán hoa nào chưa. Nhưng mà ko hiểu sao đêm qua lại mơ thấy mình đạp xe đến một miền đất lạ, trước mặt choáng ngợp bởi 1 cánh đồng hoa bát ngát màu tím biếc mà người ta bảo đó là hoa oải hương. :)



Khoa học cho rằng, nhiều khi giấc mơ của con người thường phản ánh 1 khía cạnh nào đó của cuộc sống nội tâm thường ngày của người đó. Mình ko hiểu lắm và vẫn biết "giấc mơ chỉ là giấc mơ", nhưng mà nhờ có 1 giấc mơ đẹp nên mở mắt ra mình đã có thể chào ngày mới bằng hành động tủm tỉm cười khi nghĩ về giấc mơ đó. Thế là khởi đầu ngày hôm nay coi như ko đến nỗi nào. :)

Chợt nghĩ, nếu đã có 1 giấc mơ đẹp, thì tại sao lại ko nghĩ rằng mình cũng có khả năng tạo nên 1 thực tại đẹp hơn phù hợp với mình, cho riêng mình nhỉ, dù sao đi nữa?:)


Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2014

Lá thư gửi 1 bạn 18 tuổi trên con đường tương lai ít ai chọn

Hôm nay đọc được bài viết này thấy nhiều điều đáng suy ngẫm quá nên lưu lại vào đây làm của để dành, thi thoảng lôi ra nghiền ngẫm lại và đúc rút kinh nghiệm. Cảm ơn bạn Bơ đường đã dành thời gian dịch bài viết này và chia sẻ nhé. Đây là nguồn của bài viết: http://imaxds.tumblr.com/post/70312207451/la-thu-gui-1-ban-18-tuoi-tren-con-uong-tuong-lai-it-ai

Gần đây có 1 bạn 18 tuổi mới tốt nghiệp có viết thư hỏi xin tôi lời khuyên để chọn ngành nghề khi chưa sống, làm việc & trải nghiệm đủ để đưa ra một quyết định sáng suốt.

Cậu ấy viết, “Cháu có nên chọn con đường ít người chọn hơn, mạo hiểm hơn và cũng nhiều mối lo hơn, hay là chọn một khóa cao đẳng, đại học nào đấy mà cháu thích, có vài tấm bằng rồi tính tiếp. Cháu nghĩ mình không muốn trở thành hình mẫu Joe-mỗi-ngày-9-tới-5 ở công sở đâu. Cháu muốn khác biệt với số đông, cháu muốn gây ảnh hưởng tới thế giới này, cháu muốn hạnh phúc. Làm sao cháu có được khởi đầu tốt nhất vào thế giới của người lớn?”

Một câu hỏi rất hay. Điều tôi thích ở cậu bé là dám đặt câu hỏi. Hầu hết các bạn 18 tuổi đều chỉ chọn con đường an toàn cho xong.

Đây là những gì tôi sẽ trả lời: Chọn con đường ít được chọn hơn.

Nếu cháu không muốn trở thành hình mẫu Joe-mỗi-ngày, 9-tới-5 làm việc công sở, đừng đi theo con đường mà những người khác chọn.

Nếu cháu muốn khác biệt với đám đông, cháu phải chọn đi con đường khác. Ta đã chọn đi con đường an toàn khi ta 18, có được 1 công việc rồi đi học đại học, khoan hãy trách ta… điều đó cũng lấy đi của ta gần 20 năm để cuối cùng tìm ra việc ta thích làm. Thực không lấy làm vui khi phải đi trên còn đường mà nhiều người chọn chỉ vì bị đặt vào một cái nghề mà ta thực sự chả thích gì nó.

Đúng là chọn con đường nghề nghiệp khác với đa số thì đáng sợ hơn thật. Không có gì đảm bảo cả. Cháu phải dấn thân, dám mạo hiểm, trở nên khác biệt, trở thành cái gai trong mắt người khác. Cô đơn.

Nhưng sự cô đơn này chỉ là tạm thời thôi. Cháu sẽ sớm tìm ra những người cũng đang tạo ra sự khác biệt, cháu sẽ có được sự gắn bó đặc biệt với họ, rất khác với mối liên kết với những người chọn đi theo lối mòn. Cháu sẽ được những người này truyền cảm hứng & ngược lại.

Còn sự sợ hãi là bài học đáng giá - Nếu cháu có thể vượt qua được sự sợ hãi đó, cháu có thể làm được tất cả. Cháu không bị giới hạn bởi 1 thế giới thoải mái & an toàn.

Vậy cháu làm gì trên con đường đáng sợ, cô đơn mà thú vị này?

Câu trả lời tùy thuộc vào cháu - cháu được cổ vũ để tự mình khám phá ra những điều này.

Đây là một số ý tưởng:
  • Cháu phải biết mình là ai. Ngẫm nghĩ rồi viết (blog). Đấy là 2 công cụ tốt nhất để cháu khám phá ra mình là ai.
  • Tự học. Internet có bất cứ thứ gì cháu muốn học, từ viết cho đến làm hoạt hình 3D tới lập trình rồi xây nhà hay đánh đàn ghi-ta. Đừng bao giờ ngừng học hỏi.
  • Tìm ra được động lực của cháu. Sẽ có rất nhiều lần cháu cảm thấy chả muốn làm gì cả. Đấy là 1 vấn đề cần phải có, bởi vì cháu sẽ phải tìm ra cách để giải quyết nó hoặc là đi xin một công việc nhàm chán nơi mà người khác thúc đẩy cháu. Xử nó. Cháu sẽ chuẩn bị được nhiền hơn trên con đường của mình.
  • Tìm ra được đam mê của cháu. Điều này không dễ dàng gì, bởi vì nó cần phải mất rất nhiềulần thử & sai. Thử nhiều thứ. Khi cháu giỏi thứ gì đó, cháu sẽ thích nó hơn. Ai cũng phải bắt đầu từ đâu đó.
  • Giúp người khác. Khi ai đó không biết cách làm gì, dạy họ. Khi họ cần giúp đỡ, giúp họ. Khi họ bị kẹt lại, động viên họ. Tìm ra nhiều cách để giúp đỡ. Cháu sẽ học được nhiều điều, kể cả việc tìm ra chấu là ai & cháu đam mê điều gì. Đấy cũng là một động lực tốt.
  • Gặp người khác. Tìm người có cùng sở thích với cháu, làm những việc khác lạ, đi đây đi đó, những người có con đường riêng của họ. Họ rất tuyệt vời & rất vui khi đi chơi cùng.
  • Bớt xài. Cháu xài ít thì không phải làm nhiều. Điều này sẽ giải phóng cháu cho việc học hỏi & khám phá nhiều hơn.
  • Khám phá thế giới. Cháu không phải bỏ nhiều tiền cho việc đi du lịch nếu cháu xài ít. Gặp những con người mới. Học nhiều ngôn ngữ mới. Làm những việc nên làm.
  • Giỏi một thứ gì đó. Luyện tập, đọc nhiều, quan sát những người giỏi, lấy ý tưởng của họ rồi biến thành cái của mình, làm trên nhiều dự án mà cháu thấy thích và học từ đó, luyện tập thêm nữa.
  • Dạy cái gì đó có giá trị cho người khác. Nếu cháu học lập trình, dạy cho 1 người mới nhập môn. Cháu học cái gì, dạy cái đó. Người ta sẽ biết ơn cháu.
  • Làm freelancer lấy tiền. Bất kể khi nào cháu học được một kĩ năng mới, cho người khác thuê trên mạng. Cháu chưa cần phải thật tuyệt vời, chỉ cần đừng lấy(charge) nhiều tiền. Cố gắng đúng hẹn. Được tin tưởng, tiếng lành đồn xa.
  • Bán một cái gì đó. Làm một cái sản phẩm nhỏ, ảo hay thật gì cũng được, bán nó. Cháu sẽ học được rất nhiều từ việc buôn bán.
  • Học cách trở thành một người tốt. Đúng hẹn. Cố gắng không trễ deadlines. Thành thật. Học cách đồng cảm. Giữ lời. Nhất là với bản thân cháu (T_T)
Chỉ cần làm được một nửa những điều trên thôi, cháu sẽ thích con đường mình chọn. Nếu cháu làm được gần hết, cháu sẽ gây được ảnh hưởng tới thế giới. Khi nào cháu chọn theo con đường này được ít nhất 6 tháng, gửi thư cho ta biết cháu như nào rồi.

Thân ái, Leo

Dịch: Bơ Đường