Thứ Tư, 16 tháng 4, 2014

"Nhìn là biết yêu đời"



Mỗi khi có chuyện "buồn vừa vừa" là mình lại thích lôi cuốn sách của mụ em gái mua tặng này ra đọc, hoặc đôi khi chỉ là liếc qua coi cái tựa sách có ghi: "NHÌN LÀ BIẾT YÊU ĐỜI". Cuốn này được giới thiệu là "4teen" (tức: dành cho lứa tuổi teen 14-18), nhưng với 1 kẻ "chậm dậy thì" như mình thì nó vẫn phát huy tác dụng rất hiệu quả :)

Nghe cái tựa đầy tò mò khiêu khích như vầy là mình đã muốn "giở trò" gì đó ra để "bớt yêu" nỗi buồn lúc này của mình rồi, thậm chí "chia tay" nó hẳn đi được thì càng tốt. Mỗi khi mà có thể "nháy mắt bai bai" với nỗi buồn lúc đó là mình thấy khoái trí vô cùng tận. Thật tình làm được như vầy vừa vui, lại vừa đỡ áy náy với sự quan tâm của mụ em gái với mình: hắn lại nhịn ăn dành xiền mua sách tặng mình ấy mà
:)

Xưa mình được học để vô phòng thí nghiệm, cho các chất tác dụng với nhau thực hiện phản ứng và coi kết quả ra sao để đánh giá, phân tích. Có phản ứng có công thức sẵn, có phản ứng thì ko, tự mình phải "thử" các kiểu cho tới khi đạt được mục đích mong muốn. Tất nhiên ko tránh khỏi có lúc méo mặt phát khóc đi được. Giờ bị "vô duyên" với các phản ứng hóa học, nhưng lúc nào cũng "dễ nhạy cảm" với các "phản ứng tinh thần" của mình, lúc thì như mong muốn, lúc thì ko. Tương tự, cũng phải "thử" các kiểu để cho ra kết quả mong muốn
:)

Tức là, mình cũng muốn làm sao mà có thể tạo ra được thiệt nhiều công thức để "tự tay pha chế niềm vui" cho mình. Muốn nữa là, mình phải học để đạt tới mức một ai đó mà mình rất-là-thương, khi nhớ tới mình thì sẽ ko phải là bởi mình giàu có, xinh đẹp, giỏi giang... gì hết (vì quả thực mình hông có mấy cái thứ này nha), mà là bởi "Nhìn là biết nó yêu đời". Cái này chẳng hề dễ dàng đâu nha, mình phải học và rèn luyện cả đời
:)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét