Thứ Bảy, 26 tháng 4, 2014

"Bay trong miền nhớ"



Sáng nay đi qua 1 con đường quen thân, nơi có hai hàng cây xanh mướt trồng toàn xà cừ. Nhìn những vạt lá vàng khô kiệt dưới gốc cây dạt hết vào mép vỉa hè 2 bên đường do chưa kịp được quét dọn, tui mới giật mình: hóa ra đến mùa xà cừ đổ lá.

Mùa hè rõ quá rồi, đã nghe thấy tiếng ve sầu rả rích từ mấy chiều qua; đã thấy xà cừ thay lá; đã thấy cây bằng lăng trước cửa văn phòng mình xum xuê xanh mướt lá cành trở lại, chẳng mấy chốc nữa trông nó sẽ như cây nấm nhỏ tim tím xinh xinh trước mắt tui thôi.

Chuyện của mùa hè thì còn dài, còn tui đang muốn nói về cảnh xà cừ đổ lá cơ mà, vì nó làm tui nhớ hình ảnh của lũ học trò quê mùa bọn tui hồi nhỏ. Hồi đó, nhà ai cũng đun nấu bằng rơm rạ và lá khô chứ ko có bếp ga như bây giờ; than và củi cũng ít được sử dụng thường xuyên vì mục đích tiết kiệm. Thế là, bọn học sinh nhà quê tụi mình có thêm một công việc rất hay ho mỗi giờ ra chơi: đi nhặt những chiếc lá xà cừ rơi vãi trên sân trường, xâu vào những sợi dây thép mảnh dài thành một chuỗi thật dài, lủng lẳng xách về nhà, đổ vào góc sân phơi khô để mang vào bếp đun nấu. Hồi đó, trên đường đi học về mà thấy đứa nào mang được nhiều chuỗi lá về là thấy ngưỡng mộ lắm, hôm sau lại thi đua nhau lượm nhiều lá hơn nữa mang về. Ui, giờ mà các bé vẫn còn như tụi mình ngày xưa, hẳn các cô bác lao công chán vì ko được làm việc mất, hehe.

Những chiếc lá xà cừ vàng ươm mới rớt từ trên cây xuống còn được tụi mình hô biến trở thành những chú trâu trọi đùa nghịch nhau trên sân trường nữa. Chỉ cần chọn 1 chiếc lá vàng óng ả, lành lặn, có đủ cả phần cuống lá. Lấy trục chính của chiếc lá làm chuẩn và chọn 1 vị trí thích hợp đo từ phần cuống lá trở lên để từ vị trí này, xé 2 bên chiếc lá theo 2 đường gân đối xứng nhau, phần dưới này như vậy trở thành phần đầu và sừng trâu. Phần lá còn lại từ điểm bị tách đến đầu lá sẽ được cuộn tròn, buộc chắc lại tạo thành thân của con trâu. Dùng 1 sợi dây dài khác buộc cố định vào phần cuống lá rồi luồn sợi dây qua cái thân tròn trĩnh của con trâu, và kéo qua kéo lại sợi dây đó để thay đổi trạng thái chuyển động của con trâu. Như vậy là tụi mình có một món đồ chơi và 1 trò chơi dân giã của trẻ con nhà quê rồi đó, hehe.

Mùa hè đến rồi, “cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”. “Tôi muốn lắm những điều như đơn giản/Trong dòng đời theo vất vả ngược xuôi/Nơi thị thành phồn hoa nhiều nắng bụi/Có một người dõi mắt chốn quê xưa.” (Bay trong miền nhớ - Nguyễn Thị Thanh Thủy)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét