Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013

Đi qua tháng năm


Trong cuộc sống của mỗi người, tôi tin rằng bất kỳ ai cũng có những thời điểm rơi vào bế tắc trước những khó khăn hay những sự việc đang diễn biến một cách không có phương hướng cụ thể nào. Như một phản ứng tự nhiên theo nhu cầu tâm lý của con người, ta sẽ cần một khoảng thời gian nào đó, dài ngắn khác nhau tùy theo mỗi người, để nghĩ suy và tìm ra cách giải quyết cho vấn đề cảm xúc hiện tại của mình. Bởi kể từ khi có nhận thức nghiêm túc về sự tồn tại của mình trong thế giới xinh xắn này, mỗi người đều hy vọng sẽ sống một cuộc đời mang nhiều ý nghĩa tốt đẹp hơn không chỉ cho bản thân mình mà còn lan tỏa sang những người xung quanh nữa. Khi nhận ra, tin tưởng và được công nhận giá trị của bản thân mình, người ta sẽ luôn cảm thấy “cuộc đời vẫn đẹp sao” để sống vui, sống khỏe hơn do biết trân trọng từng ngày, từng giờ còn đang được tồn tại ở thế giới này.

Tôi chợt nhớ đến một hồi ức thuở nhỏ về hình ảnh ông nội tôi những năm tháng cuối đời. Tôi không có nhiều kỷ niệm với ông nội do khi ông còn sống thì tôi còn khá nhỏ, và hơn nữa gia đình tôi không sống cùng ông nội, chỉ thỉnh thoảng cuối tuần tôi mới về thăm ông. Tôi chỉ còn nhớ rõ nhất là hình ảnh ông tôi bị liệt nửa thân, nên không gian của ông hàng ngày là trên chiếc giường nhỏ trong góc phòng. Mọi sinh hoạt cá nhân của ông phần lớn do con cháu thay phiên nhau phục vụ. Điều đặc biệt trong kí ức của tôi là ông nội tôi rất chăm viết lách, viết cho đến ngày ông không thể ngồi dậy cầm được bút viết nữa mới thôi. Bên cạnh cái giường có đặt một cái bàn nhỏ để ông tiện viết lách, đầu giường và mặt bàn toàn giấy với bút mà thôi. Ngoài những cuốn vở giấy trắng thì những tờ lịch cũ cũng được ông tôi gom lại để tận dụng viết vào mặt trắng đằng sau. Ông tôi viết rất nhiều chủ đề, nhưng phần lớn là những suy nghĩ, bài học kinh nghiệm cả đời ông tích lũy để dành lại cho cháu con trước lúc mắt nhắm xuôi tay. Có khi, với mỗi một gia đình trong số các anh chị em của bố tôi, ông tôi lại có những bài viết riêng để thể hiện tình cảm và căn dặn cụ thể. Tôi nhớ cứ vào dịp anh em, con cháu tụ họp đầy đủ ở nhà bác cả, ông tôi lại gọi một trong số những anh chị đọc to rõ nhất đứng lên trình bày bài viết của mình cho tất cả nhà cùng lắng nghe. Hồi đó còn nhỏ quá nên có lúc tôi cứ thắc mắc hoài: sao ông nội ốm yếu như vậy mà lại “chịu khổ” thế, cứ cố gắng gượng dậy ngồi viết thay vì nằm nghỉ ngơi dưỡng sức khỏe. Sau này ông không còn, và càng lớn, khi nghĩ lại những hồi ức này, đọc lại những bài viết của ông để lại, tôi mới hiểu ra rằng: nếu ông tôi không làm như thế, liệu ông có thể duy trì cuộc sống khó khăn cuối đời của mình một cách an nhiên hàng ngày như vậy không, liệu ông có thể bình thản cho tới khi nhắm mắt xuôi tay được không? Chính cảm giác muốn được sống có ích, muốn được cống hiến trọn vẹn bất kể hoàn cảnh và tuổi tác đã khiến ông tôi có nghị lực sống dẻo dai như vậy, để khi từ biệt cõi đời này, ông vẫn có vẻ nhẹ nhàng và thanh thản lắm…

Nhớ hồi ức về ông nội, nghĩ đến bản thân mình. Ông nội xưa kia già yếu là vậy mà còn không ngừng cố gắng sống trọn vẹn cho đến khi còn có thể cống hiến được, thì mình còn trẻ vậy cơ mà, phải tích cực sống thật tốt, thật đẹp nữa đi chứ. Mọi bế tắc phần lớn đều sẽ được giải tỏa khi ta thực sự đầu tư nghiêm túc về cách giải quyết mà thôi. Và thiết nghĩ, một ngày mai không biết trước, khi ta ốm đau, bệnh tật, hay già yếu, ta sẽ đương đầu và đi qua những điều ấy sao đây nếu không tích lũy cho mình những kiến thức nhất định từ khi còn trẻ khỏe???

P/S: Nhân dịp về quê nghỉ tết dương lịch vừa qua, Rùa đã bày ra trò rủ mấy người bạn cùng học thuở xưa tái hiện lại một vài khoảnh khắc của ngày xưa ơi để làm sống dậy một vài cảm xúc trong trẻo hồn nhiên sau những tiếng ồn và lo toan ở thành phố. Mong mỗi ngày sẽ ghi lại được nhiều trải nghiệm ý nghĩa hơn trong kho kỷ niệm để mỗi khi bế tắc hay phiền muộn về những khó khăn vất vả, ta sẽ có nhiều thứ để nhớ lại và làm sức mạnh để vượt qua chúng một cách "điềm nhiên không vướng chân". Không biết ngày mai số phận sẽ sắp đặt cho ta những nỗi đau nào sẽ phải trải qua, những niềm vui nào sẽ được ban tặng. Chỉ biết, hôm nay còn cười được, vui được thì nên tận hưởng thật trọn vẹn những giây phút này mà thôi... 
Nghịch ngợm ngày cuối năm (31.12.2012). Định trèo cổng vào trường nhưng bất thành do "lỗi" trang phục. Vậy là thành ngả nghiêng kiêu hãnh thía này đây =))
Một chiều mùa đông tíu tít giữa đồng quê, dưới 1vài ánh mắt tò mò thú vị của các bác, các cô nông dân đi làm qua. Một khoảnh khắc ngắn ngủi trở về thuở ngày xưa ơi trên đất quê hương...

3 nhận xét:

  1. TEM VÀNG cho em nè
    Chúc Em ngày cuối tuần hạnh phúc, bình an.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. EM cảm ơn anh. Anh luôn dành sự hào phóng và nhiệt tình mỗi khi ghé qua đảo Rùa chơi. Chúc a cuối tuần thật vui nha!

      Xóa
  2. Chào Rùa Con...Chào cô gái Bách khoa...Chúc con gái an vui!

    Trả lờiXóa