Thứ Hai, 14 tháng 1, 2013

Chưa ai...



“Em biết cuộc sống là đi từ nỗi đau này đến nỗi đau khác, giống như bước trên những hòn đá để qua một bờ suối. Và mình phải đi qua rất nhiều con suối. Em chấp nhận những nỗi đau như một phần tất yếu của cuộc sống, thấy nó bình thường hơn. Em đo cuộc sống và sự trưởng thành của mình bằng chính những nỗi đau ấy.
Trong hành trình nếm trải nỗi đau để đến được bên kia thế giới, em đương nhiên luôn muốn tìm cho mình một bờ vai ấm áp để bấu víu, để nương tựa. Em thấy mình thực ra chỉ là một con bé yếu đuối và dễ bị tổn thương và vì vậy cũng đầy nước mắt (tất nhiên khóc mãi nước mắt cũng phải cạn). Mỗi lần bị ai đó bắt nạt, bị cuộc sống bon chen xô đẩy mà không thể làm gì, em ao ước mãnh liệt có một người để em chạy về núp sau lưng, một người lau những giọt nước mắt cho em, thấu hiểu em, an ủi em và bảo vệ em.
Nên em thực cần một người thương em như ruột thịt, như cánh tay, như đôi mắt của họ. Là cánh tay, là đôi mắt - dù có khuyết tật vẫn là thứ mình nâng niu, gìn giữ suốt cuộc đời.
Em luôn hình dung chồng em sẽ thương yêu em như vậy. Nên em bảo, chồng em phải là cha, là anh, là người tình, là người bạn, và đương nhiên cũng có thể tìm ở em hơi ấm và sức mạnh của người vợ, người bạn tri kỉ , thậm chí là người mẹ.”
--Sưu tầm--
Đến chiếc lá cũng cần có nhau. Nguồn: internet

4 nhận xét:

  1. Chồng em rất mực thương em
    Em luôn kính trọng, em xem như Thầy
    Chồng em tình nghĩa tràn đầy
    Em luôn mến mộ, ngất ngây vì chàng
    Chồng em tư cách nghiêm trang
    Em càng kính nể, cao sang nhờ chàng
    ...
    Chúc em an vui hạnh phúc

    Trả lờiXóa
  2. Em cảm ơn anh Hoài Thanh. Hy vọng những em sẽ được như lời chúc của anh, hehe.

    Trả lờiXóa
  3. Rùa con ở Hà nội phải không?

    Trả lờiXóa
  4. Dạ, Rùa Con ở Hà Nội cô Phương Tâm ah.

    Trả lờiXóa