Dì đang nhớ tới hai
cháu Thu Minh và Hữu Tuấn đây. Bởi vì tối nay dì thấy hơi khó ngủ, dì lướt mạng
một lúc thì tình cờ đọc được những câu thơ này:
“Einstein
từng nói:
Nếu bạn muốn con mình
Sau lớn lên lành mạnh,
Dũng cảm và thông minh,
Thì phải đọc cho chúng
Nghe các chuyện thần tiên.”
Dì
thấy những lời này
đúng quá, và nhớ ngay đến 2 đứa trẻ mà dì may mắn được tiếp xúc nhiều
hơn cả trong số những em bé quen thân khác. Chà chà, lúc nào
sang nhà các cháu chơi dì cũng thấy bao nhiêu là thứ hay ho… Ngày xưa
thì dì chẳng
được sướng như các cháu bây giờ: được dạy, được học, được đọc cho biết
bao
nhiêu là thứ từ lúc các cháu bé tí tì ti. Thảo nào mà lúc nào dì cũng
thấy 2 đứa
ngoan và đáng yêu thế không biết.
Những
câu chuyện thần tiên của dì hồi nhỏ xíu
xìu xiu thì chẳng được sẵn có như bây giờ đâu, dì chỉ còn nhớ trong ký
ức của
mình là những lời ru qua đôi ba câu hát dân gian của bà, của mẹ dì thôi;
và đôi
lúc là những câu chuyện cổ tích truyền miệng nữa. Nhưng dì biết một đặc
điểm
chung của dì và hai đứa là: rất thích nghe và cũng rất hay tin từ những
câu
chuyện với những bài học nhân văn dễ hiểu ấy. Trẻ con chắc đứa nào cũng
vậy nhỉ,
nên nếu được bồi dưỡng càng nhiều những câu chuyện thần tiên, thì chắc
mai kia
lớn khôn, chúng sẽ có trái tim nhân ái, khỏe mạnh để sẵn sàng đối đầu
với những
thử thách gian nan một cách bình thản và nhẹ nhàng hơn. Dì chỉ tiếc rằng
xưa
kia, nhà dì chẳng có đủ điều kiện để dì được như các cháu bây giờ, bố mẹ
dì lo
làm lụng vất vả để dì được đi học cùng các bạn là đã tốt lắm rồi,
làm gì có điều kiện hơn nữa để chăm lo và bồi đắp những thứ khác hữu ích
như
bây giờ. Nên trong quá khứ, dì đã mắc rất nhiều sai sót và ngốc nghếch,
làm bản
thân bị tổn thương và làm cho người khác phải buồn phiền lo lắng nhiều
cho dì nữa...
Nghĩ lại cũng hơi buồn một chút, nhưng dẫu sao đó cũng là những bài học
kinh
nghiệm quý giá cho dì từ nay trở về sau. Dì sẽ học lại từ đầu vậy, cả
những điều
chưa biết và những điều đã biết nhưng chưa đúng hoặc chưa đủ… Hơn nữa,
khi đọc những câu chuyện thần tiên này, bản thân dì cũng thấy mọi thứ
giản đơn hơn, đáng yêu hơn. Dì tìm lại được nhiều ký ức đẹp đẽ của thời
thơ ấu, dì tập yêu lại những thói quen tốt tưởng chừng như bị ngủ vùi và
lãng quên thì bất ngờ lại được đánh thức... Những lúc như thế, dì thấy
biết ơn đời quá!
Tự nhiên dì thấy nhớ những
buổi dì sang trông 2 đứa khi bố mẹ các cháu vắng nhà ghê cơ. Ngoài lúc sôi nổi
với những trò chơi mà 3 dì cháu tự nghĩ ra thì dì vẫn thích nhất là những khi đến
giờ đi ngủ. Dì nằm giữa và hai đứa, mỗi đứa một bên, nằm quay mặt vào dì, mỗi đứa
gác một chân lên bụng dì, yên lặng và chăm chú nghe dì đọc từng câu chuyện
trong Bộ truyện “Tò mò quá” dì tặng 2 đứa nhân dịp Tết thiếu nhi. Mà công nhận là tò mò thật đấy, cứ nghe đến từ nào không
hiểu là 2 đứa sẽ ngắt câu chuyện của dì và hỏi to: “từ… có nghĩa là gì?”, và có
lúc lại cười phá lên sung sướng khi nghe giải thích hoặc khi nghe đến những đoạn
hài hước. Thế cho nên nếu dì không dứt khoát ngừng đọc ,thì 2 đứa mãi không chịu
đi ngủ… Và cứ mỗi khi ngoảnh sang hai bên thấy đều thấy yên lặng, cả hai đã nhắm
mắt chìm vào giấc ngủ là tự nhiên dì lại thấy rất vui vui, nhẹ nhàng đến lạ…
Hôm nào rảnh, dì sẽ
sang chơi và lại đọc hoặc nghe hai đứa đọc cho dì nghe những câu chuyện thần
tiên nhé. Nghe nói hai đứa rất chịu khó tập đọc và đã đọc được khá trôi chảy hầu
hết đống sách truyện trong nhà rồi, còn rất chăm vẽ nữa, dì thấy vui quá… Còn
giờ thì dì mơ về những điều thần tiên để đi ngủ đây. Cảm ơn những hình ảnh hồn
nhiên thông minh của hai đứa đã tạo cảm hứng cho dì về những giấc mơ thần tiên nhé…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét