Thứ Ba, 7 tháng 5, 2013

Trò chuyện với các loài cỏ cây hoa lá :)



Hôm qua tình cờ đọc được bài thơ “Không đề” của Các Mác, trong đó có hai câu cuối mình rất thích: “Tôi chỉ gắng hiểu sao cho cặn kẽ, Những gì tôi tìm thấy dọc đường.” Bởi vì mình nghĩ, bất cứ một điều gì bé xíu ta trông thấy giữa đời thường, nếu chịu khó quan sát và suy ngẫm, thế nào ta cũng sẽ tìm ra được một điều gì đó thật đẹp và ý nghĩa của nó cho cuộc đời. Và hôm nay, nhân một ngày tháng Năm ngập nắng vàng ươm từ sáng sớm, mình sẽ kể lại những lần bắt gặp và chuyện trò cùng với một vài loài cỏ cây hoa lá trong những ngày xa ốc đảo vừa qua.
Câu chuyện thứ nhất kể về một loài hoa mình tình cờ bắt gặp trong một bài thơ Nhật Bản mà mình đọc được qua blog của nhà văn trẻ Nguyễn Thiên Ngân. Bài thơ ấy chỉ ngắn có 3 dòng thế này thôi:
"Giữa mùa thu tàn
Vươn lên từ rác
Một cành triêu nhan"

(Taici - Nhật Chiêu dịch)
Hoa bìm bìm
Bài thơ chỉ đơn giản và vỏn vẹn như vậy mà thấy ám ảnh quá: mở đầu bằng cảnh thu tàn, rồi kết thúc bằng một hình ảnh khiến người ta phải rung động: cành triêu nhan vươn lên từ rác. Tìm hiểu thì biết hóa ra "cành triêu nhan" có 1 cái tên văn vẻ là "gương mặt sớm mai" mà xứ ta gọi là hoa bìm bìm. Hoa bìm bìm khi nở trông như một chiếc kèn xinh xắn, với người Nhật, đó là loài hoa của vẻ đẹp tuyệt diệu, và tiềm tàng 1 sức sống ngoan cường, bất diệt. "Ở một nơi mà ngay cả cành dây leo cũng can đảm, thì chuyện người ta không hoảng loạn, không bi quan, chia nhau từng miếng bánh ngụm nước, tập trung vào việc dựng xây trên đống hoang tàn, đi trồng hướng dương để hút bớt phóng xạ, người già xung phong đi vào vùng nhiễm xạ…", (trích của Nguyễn Thiên Ngân), như ở Nhật Bản là điều chẳng có gì khó hiểu... Như vậy, cứ còn chồi thì sẽ nảy cây thôi mà…
Câu chuyện thứ hai kể về những ngọn cây xương sông, một loài rau gia vị dùng cho món canh chuối xanh dân giã, mọc ở ngay trước sân nhà mình thôi. Một sớm nọ đi loanh quanh trong sân và chợt ngỡ ngàng khi nhìn thấy những ngọn xương sông đang vươn mình xanh tốt, đầy kiêu hãnh trước hoàn cảnh sống thật đặc biệt. Chỉ có những chiếc rễ bám chắc khỏe vào nền khe rãnh dưới chân tường trước sân nhà mình. Không có nguồn dinh dưỡng dồi dào nào cả, dù chỉ là một lượng đất nhỏ, chỉ có gió sương của không khí và một niềm khao khát mãnh liệt được “sống tốt đẹp” của chúng mà thôi. Nhìn hình ảnh ấy, chợt thấy rung động tâm can, thấy mình thật tầm thường, nhỏ bé hơn cả một loài cây dại…
Ngọn xương sông trước sân nhà mình :)
Câu chuyện thứ ba rất mộng mơ, được kể lại khi mình trông thấy những cánh hoa lộc vừng nhỏ xíu xiu vào một buổi sáng sớm sau khi thức dậy. Chuyện này là từ những ngày cuối mùa xuân cơ, nhưng mình vẫn kể lại để thấy dù sao cuộc đời vẫn còn những điều đẹp lắm, đủ để tìm thấy một điều gì khiến ta mỉm cười. Hoa lộc vừng đặc trưng ở chỗ từ chiều tối đến ban đêm, hoa sẽ nở bung thành những dải đỏ rực chen với màu vàng xanh của những đài, nhụy hoa. Những dải hoa này sẽ lấp lánh trong ánh sáng yếu ớt của đèn điện rọi từ bên thềm nhà mình, trông đẹp xinh như những dải pháo hoa vậy. Cứ mỗi sáng sớm hôm sau, từng cánh hoa đỏ mỏng manh ấy đã vội vàng rơi xuống gốc tự lúc nào, tạo thành một lớp thảm nhung đỏ thắm...
Cánh hoa lộc vừng sáng sớm mùa xuân
Câu chuyện thứ tư được ghi lại khi mình ngắm những bông hoa địa lan đang nở đỏ rực trước sân nhà, vào những ngày tháng 04 đầu mùa hè năm nay. Mình đã thủ thỉ thế này với mấy bông hoa ấy: “Tớ cũng muốn được tự tin khoe vẻ đẹp riêng của mình ra như bạn quá. Được như vậy chắc là bạn cũng phải trải qua nhiều thăng trầm lắm nhỉ. Tớ thích và ao ước một sự sống có điểm nhấn, nghĩa là cảm nhận và nếm trải được cảm giác: sống, yêu, khổ đến độ căng tràn. Này nhé, tớ chấp nhận trả giá bằng dũng cảm cho hạnh phúc, khi nào tớ hèn nhát, trốn chạy thì cậu cứ mang hạnh phúc đi. Tớ muốn biết độ liều lĩnh và can đảm của tớ tới đâu. Không phải tớ cố chấp, mà vì tớ muốn hiểu chính mình để tự biết lượng sức ấy mà...”
Hoa địa lan trước sân nhà
Mình sẽ kết thúc những câu chuyện cùng các loài cỏ cây hoa lá hôm nay bằng hình ảnh của những tán bằng lăng bung lên tím biếc trên những con đường tháng 05 đầy nắng nỏ của phố phường Hà Nội. Trong vạt nắng vàng ươm, bằng lăng rạng ngời sắc tím mộng mơ đẹp đến nao lòng. Những buổi chiều tan việc về nhà, “Có khi nắng khuya chưa lên, mà một loài hoa chợt tím”, ta đi giữa lòng đường mà hai bên hè nuột nà, thẳng đều tăm tắp sắc tím của những tán hoa, trong lòng nhẹ rung lên câu hát: “Chiều một mình qua phố, âm thầm nhớ, nhớ tên ai…” Và đẹp là vậy, mà giữa nét thời tiết đỏng đảnh đôi lúc rất khó ưa, khó chịu, khó chiều của tháng Năm, khi mà ta đang say trong ánh nắng rực rỡ thì những cơn mưa rào vội vã chen vào, đến và đi hối hả, lại chợt làm ta phảng phất buồn, càng buồn hiu khi trông những tán bằng lăng kia mới vừa rực rỡ thắm tươi, giờ đã rũ ra, bàng bạc vì mưa gió… Thế mới thấy, vẻ đẹp bên ngoài nhiều khi thật mong manh…
Hoa bằng lăng tím mộng mơ
Mình chỉ kể một chút về những loài cỏ cây hoa lá kia đến đây thôi, chỉ một chút thôi đủ để chúng mình có thể mỉm cười mà rằng, dù ta là ai, dù hay dù dở, dù tốt dù xấu, dù tài hay vụng, nhưng ta vẫn có cơ hội tìm ra nét đẹp riêng mà chỉ mình ta có, chỉ cần ta không ngừng tìm kiếm, phát hiện và tỏa sáng nó. Những điều giản dị sẽ hóa thành những điều kỳ diệu, để một lúc nào đó ta tự tin khi ai đó nói ta rằng: “Em ơi em đẹp vô cùng, Vì em có cái lạ lùng bên trong.”(Bùi Giáng), và để thấy cuộc sống vẫn rất đáng để “sống đẹp” dù nó có tàn nhẫn và bất công đến đâu đi chăng nữa…

3 nhận xét:

  1. Cảm ơn anh ạ. Chúc anh cũng vậy nha :)

    Trả lờiXóa
  2. Sang thăm Bảo Cúc, tá túc một thời gian nơi Ốc đảo để ngắm cảnh thiên nhiên đất trời và thưởng thức hương sắc của các loài hoa đẹp. thật tuyệt vời. Cảm ơn em nhiều nhé!

    Trả lờiXóa