Nói sao nhỉ, mình rất muốn viết một vài điều gì đó để kỷ niệm ngày mình
tròn 25 tuổi và đón nhận tuổi thứ 26 trong đời mà biết rằng mình còn đang sống
khỏe. Không còn cảm giác háo hức chờ đợi những cánh hoa, thiệp mừng, những món
quà nhỏ xinh từ bạn bè, người thân như những ngày trước nữa. Những lời ca trong
bài hát thuở xưa: “Mừng ngày sinh nhật
của em. Mừng ngày sinh nhật dễ thương. Mừng ngày đó em sinh ra đời cùng vì sao
xa tỏa sáng. Mừng ngày sinh nhật của em. Mừng ngày sinh nhật đáng yêu. Và cầu
chúc bao điều tốt lành đến với em trọn cuộc đời”, bây giờ đã không còn phải
chờ bạn bè hát mừng tặng nữa, mà chính mình đã phải tự hát để nhắc nhở mình cần
có trách nhiệm trân trọng cuộc đời hơn rồi.
Sao mà chúng mình không “dễ thương” và “đáng yêu” cho được, khi mà mỗi
chúng mình là hình hài mà bố mẹ đã nặn ra bằng biết bao là chờ mong, hy vọng,
cố gắng trong từng phút giây của cuộc đời họ để ban cho mình quyền được làm
người. Cho nên, ngày sinh nhật của mình, dù có đang buồn chán đến đâu thì trong
khoảnh khắc ấy, chỉ cần nghĩ đến mình dù sao cũng là niềm vui, là động lực sống
của bố mẹ trong suốt bao năm trời cơ đấy, vậy hà cớ gì mà chán ghét cuộc đời
này khi hiện tại chưa đáp đầy những gì ta mong mỏi?
Chín tháng mười ngày mẹ mang ta trong bụng, hàng ngày lắng nghe nhịp thở
của ta, từng cử chỉ nhúc nhích của ta, kể chuyện cho ta bằng những câu nói dịu
dàng, ru ta ngoan lành bằng những câu hát “A
á ru hời ơ hời ru. Mẹ thương con có hay chăng… Tương lai con đẹp lắm. Mẹ hát muôn lần - A á ru hời ơ
hời ru…” Cuộc sống khắc
nghiệt khiến bố mẹ không thể không có những giây phút yếu lòng mà buồn khổ cơ
cực, nhưng chính những “cục nợ” như chúng mình lại khiến họ trở thành những con
người thật phi thường biết nhường nào. Thế chẳng phải chúng mình là ý nghĩa của
cuộc đời họ đấy sao?
Hàng ngày lên mạng xã hội, đọc những tâm sự của bạn bè mình, kiểu như là:
“Cảm thấy buồn, nhưng nghĩ đến con lại có
thêm sức mạnh”, hay “Tâm lý của mẹ có
nhiều thay đổi, cả vui lẫn buồn, khi vui thì mẹ thầm nhắc con hãy cười cùng mẹ
nhưng khi buồn thì mẹ lại nuốt nước mắt vào trong, vì mẹ nghĩ rằng trong cơ thể
mẹ đang có con và mẹ không muốn con gái mẹ sau này sẽ buồn phiền về bất cứ điều
gì.” Mình thầm nghĩ, khi xưa chắc mẹ mình cũng thế, và bây giờ bà vẫn luôn như
thế… Mong sao mai này sẽ đủ nghị lực làm được tốt gần bằng mẹ mình thôi là đã
mãn nguyện rồi…
Hôm vừa đi ăn cưới, nghe một cậu bạn học cùng thời tiểu học kể mà mình
muốn rớt luôn nước mắt: “Trước đây tớ lông
bông chơi bời có tiếng trong làng, thật chẳng ra gì. Nhưng có con rồi mà không
lai lưng kiếm tiền mua sữa cho con thì về đến nhà trông nó tội nghiệp lắm. Nên
giờ tớ chỉ lo làm sao kiếm được tiền nuôi con thôi, chả muốn chơi bời nữa.”
Nghĩ đến bố, bố khác cậu bạn ở chỗ chưa lông bông bao giờ, nhưng cả đời bố lúc
nào cũng ngời ngời trách nhiệm của một người chồng, một người cha đúng mực.
Chúng mình luôn được yêu quá đi đấy thôi mà. Nhiều khi buồn phiền và bất
an, mình lại tự an ủi bằng một câu cũ rích: “Đôi
khi chúng ta phải biết nhìn xuống để thông cảm, sẻ chia cùng mọi người và tìm
nguồn vui, hạnh phúc cho bản thân. Không nên lúc nào cũng nhìn lên để rồi tự
ti, oán ghét cuộc đời và thù hằn số phận.” Nếu bạn vào nhà thương, nhìn
cảnh người thân của mình hay những người xa lạ đang vùng vẫy đấu tranh giữa sự
sống và cái chết; sức khỏe lành mạnh hay thương tật đau đớn suốt đời. Nếu trông
thấy những giọt nước mắt phải cố nuốt vào trong; gương mặt mệt mỏi nhưng cố tỏ
ra bình tĩnh và mạnh mẽ; những tiếng đớn đau thốt lên khi quá sức chịu đựng;
những giọt nước mắt hòa vào giọng nói đầy niềm khát khao sự sống của họ…, bạn
sẽ thấy mình nên sống có trách nhiệm như thế nào với cuộc đời. Gần đây mình
thường có cảm giác rùng mình mỗi khi nghe thấy tin một người trẻ tuổi nào đó ra
đi. Mà càng ngày những tin tức như thế nhiều quá, dù dưới bất kỳ lý do đáng
tiếc nào vẫn không khỏi cảm giác xót xa. Chao ôi, bao nhiêu là khát vọng của họ
còn dang dở. Ranh giới giữa sự sống và cái chết mong manh quá. Và chẳng biết từ lúc nào, mỗi khi biết một ai ra đi, mình thấy những
ngày còn lại của mình nên là một cái gì đó ý nghĩa hơn. Có những cuộc đời bỏ dở
không phải là để người ta sống giùm, sống tiếp. Đôi khi họ chỉ là những thiên
sứ từ trời cao đến nhắc ta phải biết sống sao cho đừng phí hoài những khắc giờ
của đời mình. Để biết dành thời gian và tình yêu cho những đầm ấm hôm nay, và
cả những đầm ấm mai này mà hi vọng còn có thể cùng nhau san chia.
Viết đến đây thì mình đã nhận được thật nhiều lời chúc của bạn bè, người
thân gửi đến mừng cho mình lắm rồi, cảm động lắm. Cảm ơn bố mẹ, cảm ơn tất cả
vì tình cảm dành cho mình. Ai cũng chúc mình hãy luôn vui vẻ, hạnh phúc, mạnh
khỏe, tự tin, lạc quan, trẻ trung yêu đời…, mình là mình nhận hết đấy nhé và
mong sao sẽ cố sống được như vậy quá. Mình từng đọc một câu “Hạnh phúc là một đóa hoa nở bên đại lộ
chuyên dụng” và được một bạn giải nghĩa rất giản đơn rằng: Đường đông khiếp
thế mà hoa cũng bình thản và can đảm nở được. Thật là đơn giản. Thật là hạnh
phúc. Nhiều khi cứ phải vịn vào những niềm vui nhỏ nhoi để mà đứng dậy. Và mình
tự nhủ mỗi ngày, đời thiếu gì những điều bé nhỏ làm ta hạnh phúc, sao phải tìm
một bóng thiên đường đâu đó xa xăm?