Thứ Ba, 22 tháng 12, 2015

"Hạnh phúc ở nơi đây đâu là chuyện bất ngờ"

Sáng nay tất bật nên nàng hông chuẩn bị đồ ăn trưa như thường lệ. Đến giờ nghỉ trưa, vác theo cái bụng đói meo, nàng phi xe ra khỏi văn phòng tìm chỗ ăn trưa.

Buồn làm sao, ghé quán Bún chả đóng cửa, quán Bún cá cũng vậy, nàng bèn ghé đại vào một tiệm bánh mì trên cùng con đường đó. Một bác trai tuổi chừng xấp xỉ lục tuần ra bán hàng, thoăn thoắt làm bánh mì theo yêu cầu của nàng. Xong, nàng cầm chiếc bánh mì kẹp trên tay và mở túi lấy tiền trả bác. Tá hỏa lục hết các ngăn túi không thấy ví đâu, nàng mới rón rén và cười ngại ngùng, thỏ thẻ bảo bác: "Hì, bác ơi, phiền bác chờ cháu chừng 10-15 phút, cháu gọi điện bảo bạn cháu ra đưa tiền nhé. Cháu quên mất ví tiền rồi." (^___^)

Cứ nghĩ giữa trưa nắng này, lại gặp phải một con ngớ ngẩn, nàng thế nào cũng sẽ bị ăn phải mấy lời càu nhàu, ai dè bác zai tươi cười phẩy tay bảo nàng: "Thôi khỏi, bữa khác ghé qua đưa cho bác." Ủa, dù đi qua đây thường ngày nhưng nàng toàn bịt kín từ đầu đến chân đi qua vội vã, đây cũng là lần đầu ghé vào cái tiệm bánh mì này; mà sao bác ấy cư xử với nàng như thể nàng hay ghé mua bánh mì của bác lắm ấy?! @_@

Nàng bảo, nhỡ cháu đi qua đây quên luôn tiền trả bác thì sao; đây là lần đầu cháu mua bánh mì nhà bác. Hay cháu không cầm bánh mì nữa. Bác ấy lại cười toét miệng, phẩy tay về phía nàng: "Thôi mệt quá, đi giùm cái đi. Về nhanh mà ăn chẳng đói, trưa nắng này. Bữa nào tiện thì ghé trả tiền cho bác, không thì thôi." Hả, nàng há hốc miệng bảo: "Quên thì thôi luôn cũng được ấy ạ?" Bác ấy lại phẩy tay: "Ừ, quên thì thôi luôn cũng được, khà...khà..." grin emoticon

Nàng còn ko biết là có ghé qua đây trả tiền nữa ko, làm sao bác ấy biết mà tin là như vậy. Cái bánh mì kẹp cho bữa trưa đầu tuần ngon kinh khủng, vì nó được trao đi với một niềm tin không lý do. Lúc nào được mấy cô bác "bán chịu" hàng cho mình, không cần bất cứ một lý do nào, mình đều thấy cảm động. Và lần sau, vẫn muốn quay trở lại, nhưng lần này thì nàng có lý do rõ ràng, chứ ko phải là vì một buổi trưa đói meo đi tìm đại một tiệm bánh mì. smile emoticon

Có lẽ với bác zai bán hàng, ngay từ đầu họ cũng đã chẳng kỳ vọng gì rồi. Nó quay lại thì tốt, ko quay lại thì thôi, chuyện mình mình làm, bánh mì mình mình cứ bán tiếp, rất hồn nhiên thanh thản. Đời sống bây giờ, tin nhau là một chuyện thật khó khăn. Nhưng mà lắm khi, trao đi và nhận được một niềm tin không lý do lại là cơ hội để cả người trao và người nhận cảm nhận được sự ngọt ngào của cuộc đời này, phải ko nhỉ? smile emoticon

P/S: Vừa ăn bánh mì mà trong đầu tự dưng cứ ngân lên mấy câu hát này và muốn viết lại cái gì đó: "Hạnh phúc có nơi đây đâu là chuyện bất ngờ / Cũng như em khôn lớn em từng yêu tiếng ru / Cũng như em biết hát cho đời xanh mơ ước / Cũng như em biết hát cho đời còn ước mơ."


Viết ngày: 19-10-2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét