Tối nay tan làm, miềng ko có dự định gì cả, chỉ muốn dành cho miềng một buổi tối thư giãn nhất có thể sau những ngày nhọc mệt vừa xong. Vậy mà, đời hông như là mơ. colonthree emoticon
Miềng về nhà, tay xách cả đống đồ nấu ăn đặt xuống bếp xong, ngồi thừ ra và hông muốn làm gì nữa. Miềng tự thấy buồn khủng khiếp, mà tẩn ngẩn 1 hồi xong tự hỏi: Vì sao tôi buồn? - Tôi buồn hông hiểu vì sao tôi buồn? Xong, lại thấy tiếc thời giờ nếu để miềng buồn thêm, buồn lâu. Nên, lại tự hỏi: Làm sao để hết buồn?
Miềng giở tệp thẻ "bảo bối yêu đời" ra coi, hỏi xem nên làm gì, bốc trúng câu: "Khi buồn, bạn hãy đi vào bếp". Miềng mắc cười quá, làm sao nó biết chọn thời điểm thích hợp để khuyên miềng vậy chớ, kaka. Miềng đành nhấc mông nhổm dậy, nhặt rau nấu canh.
Lúc đứng bếp nấu, hông biết ai xui khiến thế nào mà miềng nhớ đến chuyện cô giáo kể cách đây lâu lâu: chuyện về bữa ăn hạnh phúc. Cô kể, có 2 gia đình: 1 giàu, 1 nghèo. Gia đình nhà giàu mỗi khi ngồi ăn cơm với nhau thì hiếm khi chuyện trò hỏi thăm nhau, mệnh ai người đó ăn, mau mau cho xong bữa. Lâu dần thiếu kết nối giữa từng thành viên nên họ ngày càng xa cách nhau, thiếu quan tâm nhau, ăn cùng nhau mà hông thấy ngon miệng, dù thức ăn hông thiếu thứ gì. Bên nhau mỗi ngày mà hông biết người kia đang cảm thấy ra sao.
Gia đình kia nghèo nhưng mỗi bữa ăn đều được chăm chút từ khâu sửa soạn, nấu nướng đến lúc ngồi ăn cùng nhau. Người nấu mang cảm xúc vui vẻ và đầy yêu thương cho những người còn lại. Khi ngồi ăn cùng nhau thì chuyện trò, quan tâm nhau những điều nho nhỏ hằng ngày. Mỗi ngày một chút xíu thôi, một công thức nấu mới, một cuộc hẹn với người nào đó, một việc tốt nho nhỏ cho ai đó xa lạ, một thông tin hay ho nào đó mới tìm được, một chuyện vui mới, một dự định thú vị sắp tới, một rắc rối muốn đc xử lý... Bữa ăn như vậy được coi là bữa ăn hạnh phúc, và cảm xúc là gia vị tối quan trọng.
Cảm xúc có tính lây lan dù đó là tích cực hay tiêu cực. Bảo sao ăn bên ngoài nhiều sẽ hông thấy ngon miệng, vì người nấu ăn chưa chắc đã mang cảm xúc tốt đẹp vào món ăn mà họ nấu để phục vụ, rồi thiếu kết nối tình cảm nữa, chưa kể những vấn đề khác. Và, cũng dễ hiểu vì sao miềng về nhà, ăn cơm rau muống luộc chấm nước mắm và cà muối của mẹ mà sao no căng bụng vẫn thấy thèm, hihi. Với riêng tình cảm vợ chồng, ca dao Việt Nam còn có câu: "Râu tôm nấu với ruột bầu, Chồng chan vợ húp gật đầu khen ngon" nữa mà. grin emoticon
Nghĩ vậy, thế là miềng chợt tỉnh. Cảm xúc quan trọng vầy mà miềng vừa nấu vừa buồn thiu như vầy sao mà đc? Bảo sao mỗi khi buồn thiu, chán nản, tức giận hay gì gì đó ghê gớm lắm thì đến khi ăn thấy khó nuốt vậy ta? Nên miềng lại nghĩ tiếp: Làm gì để mình vui bây giờ?
Vậy là vừa nấu vừa cười là... lá... la... tiếp, rồi nghĩ về những điều làm miềng vui, rồi lại nghĩ ra đc 1 câu chuyện nhỏ, định bụng để dành khi nào hứng lại post facebook khoe chơi. colonthree emotic
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét