Thứ Ba, 22 tháng 12, 2015

"Hạnh phúc ở nơi đây đâu là chuyện bất ngờ"

Sáng nay tất bật nên nàng hông chuẩn bị đồ ăn trưa như thường lệ. Đến giờ nghỉ trưa, vác theo cái bụng đói meo, nàng phi xe ra khỏi văn phòng tìm chỗ ăn trưa.

Buồn làm sao, ghé quán Bún chả đóng cửa, quán Bún cá cũng vậy, nàng bèn ghé đại vào một tiệm bánh mì trên cùng con đường đó. Một bác trai tuổi chừng xấp xỉ lục tuần ra bán hàng, thoăn thoắt làm bánh mì theo yêu cầu của nàng. Xong, nàng cầm chiếc bánh mì kẹp trên tay và mở túi lấy tiền trả bác. Tá hỏa lục hết các ngăn túi không thấy ví đâu, nàng mới rón rén và cười ngại ngùng, thỏ thẻ bảo bác: "Hì, bác ơi, phiền bác chờ cháu chừng 10-15 phút, cháu gọi điện bảo bạn cháu ra đưa tiền nhé. Cháu quên mất ví tiền rồi." (^___^)

Cứ nghĩ giữa trưa nắng này, lại gặp phải một con ngớ ngẩn, nàng thế nào cũng sẽ bị ăn phải mấy lời càu nhàu, ai dè bác zai tươi cười phẩy tay bảo nàng: "Thôi khỏi, bữa khác ghé qua đưa cho bác." Ủa, dù đi qua đây thường ngày nhưng nàng toàn bịt kín từ đầu đến chân đi qua vội vã, đây cũng là lần đầu ghé vào cái tiệm bánh mì này; mà sao bác ấy cư xử với nàng như thể nàng hay ghé mua bánh mì của bác lắm ấy?! @_@

Nàng bảo, nhỡ cháu đi qua đây quên luôn tiền trả bác thì sao; đây là lần đầu cháu mua bánh mì nhà bác. Hay cháu không cầm bánh mì nữa. Bác ấy lại cười toét miệng, phẩy tay về phía nàng: "Thôi mệt quá, đi giùm cái đi. Về nhanh mà ăn chẳng đói, trưa nắng này. Bữa nào tiện thì ghé trả tiền cho bác, không thì thôi." Hả, nàng há hốc miệng bảo: "Quên thì thôi luôn cũng được ấy ạ?" Bác ấy lại phẩy tay: "Ừ, quên thì thôi luôn cũng được, khà...khà..." grin emoticon

Nàng còn ko biết là có ghé qua đây trả tiền nữa ko, làm sao bác ấy biết mà tin là như vậy. Cái bánh mì kẹp cho bữa trưa đầu tuần ngon kinh khủng, vì nó được trao đi với một niềm tin không lý do. Lúc nào được mấy cô bác "bán chịu" hàng cho mình, không cần bất cứ một lý do nào, mình đều thấy cảm động. Và lần sau, vẫn muốn quay trở lại, nhưng lần này thì nàng có lý do rõ ràng, chứ ko phải là vì một buổi trưa đói meo đi tìm đại một tiệm bánh mì. smile emoticon

Có lẽ với bác zai bán hàng, ngay từ đầu họ cũng đã chẳng kỳ vọng gì rồi. Nó quay lại thì tốt, ko quay lại thì thôi, chuyện mình mình làm, bánh mì mình mình cứ bán tiếp, rất hồn nhiên thanh thản. Đời sống bây giờ, tin nhau là một chuyện thật khó khăn. Nhưng mà lắm khi, trao đi và nhận được một niềm tin không lý do lại là cơ hội để cả người trao và người nhận cảm nhận được sự ngọt ngào của cuộc đời này, phải ko nhỉ? smile emoticon

P/S: Vừa ăn bánh mì mà trong đầu tự dưng cứ ngân lên mấy câu hát này và muốn viết lại cái gì đó: "Hạnh phúc có nơi đây đâu là chuyện bất ngờ / Cũng như em khôn lớn em từng yêu tiếng ru / Cũng như em biết hát cho đời xanh mơ ước / Cũng như em biết hát cho đời còn ước mơ."


Viết ngày: 19-10-2015

Thứ Sáu, 11 tháng 12, 2015

BUỒN - VUI MÀ CỨ TẨN NGẨN ĐẤU TRANH HOÀI :3

Tối nay tan làm, miềng ko có dự định gì cả, chỉ muốn dành cho miềng một buổi tối thư giãn nhất có thể sau những ngày nhọc mệt vừa xong. Vậy mà, đời hông như là mơ. colonthree emoticon
Miềng về nhà, tay xách cả đống đồ nấu ăn đặt xuống bếp xong, ngồi thừ ra và hông muốn làm gì nữa. Miềng tự thấy buồn khủng khiếp, mà tẩn ngẩn 1 hồi xong tự hỏi: Vì sao tôi buồn? - Tôi buồn hông hiểu vì sao tôi buồn? Xong, lại thấy tiếc thời giờ nếu để miềng buồn thêm, buồn lâu. Nên, lại tự hỏi: Làm sao để hết buồn?
Miềng giở tệp thẻ "bảo bối yêu đời" ra coi, hỏi xem nên làm gì, bốc trúng câu: "Khi buồn, bạn hãy đi vào bếp". Miềng mắc cười quá, làm sao nó biết chọn thời điểm thích hợp để khuyên miềng vậy chớ, kaka. Miềng đành nhấc mông nhổm dậy, nhặt rau nấu canh.
Lúc đứng bếp nấu, hông biết ai xui khiến thế nào mà miềng nhớ đến chuyện cô giáo kể cách đây lâu lâu: chuyện về bữa ăn hạnh phúc. Cô kể, có 2 gia đình: 1 giàu, 1 nghèo. Gia đình nhà giàu mỗi khi ngồi ăn cơm với nhau thì hiếm khi chuyện trò hỏi thăm nhau, mệnh ai người đó ăn, mau mau cho xong bữa. Lâu dần thiếu kết nối giữa từng thành viên nên họ ngày càng xa cách nhau, thiếu quan tâm nhau, ăn cùng nhau mà hông thấy ngon miệng, dù thức ăn hông thiếu thứ gì. Bên nhau mỗi ngày mà hông biết người kia đang cảm thấy ra sao.
Gia đình kia nghèo nhưng mỗi bữa ăn đều được chăm chút từ khâu sửa soạn, nấu nướng đến lúc ngồi ăn cùng nhau. Người nấu mang cảm xúc vui vẻ và đầy yêu thương cho những người còn lại. Khi ngồi ăn cùng nhau thì chuyện trò, quan tâm nhau những điều nho nhỏ hằng ngày. Mỗi ngày một chút xíu thôi, một công thức nấu mới, một cuộc hẹn với người nào đó, một việc tốt nho nhỏ cho ai đó xa lạ, một thông tin hay ho nào đó mới tìm được, một chuyện vui mới, một dự định thú vị sắp tới, một rắc rối muốn đc xử lý... Bữa ăn như vậy được coi là bữa ăn hạnh phúc, và cảm xúc là gia vị tối quan trọng.
Cảm xúc có tính lây lan dù đó là tích cực hay tiêu cực. Bảo sao ăn bên ngoài nhiều sẽ hông thấy ngon miệng, vì người nấu ăn chưa chắc đã mang cảm xúc tốt đẹp vào món ăn mà họ nấu để phục vụ, rồi thiếu kết nối tình cảm nữa, chưa kể những vấn đề khác. Và, cũng dễ hiểu vì sao miềng về nhà, ăn cơm rau muống luộc chấm nước mắm và cà muối của mẹ mà sao no căng bụng vẫn thấy thèm, hihi. Với riêng tình cảm vợ chồng, ca dao Việt Nam còn có câu: "Râu tôm nấu với ruột bầu, Chồng chan vợ húp gật đầu khen ngon" nữa mà. grin emoticon
Nghĩ vậy, thế là miềng chợt tỉnh. Cảm xúc quan trọng vầy mà miềng vừa nấu vừa buồn thiu như vầy sao mà đc? Bảo sao mỗi khi buồn thiu, chán nản, tức giận hay gì gì đó ghê gớm lắm thì đến khi ăn thấy khó nuốt vậy ta? Nên miềng lại nghĩ tiếp: Làm gì để mình vui bây giờ?
Vậy là vừa nấu vừa cười là... lá... la... tiếp, rồi nghĩ về những điều làm miềng vui, rồi lại nghĩ ra đc 1 câu chuyện nhỏ, định bụng để dành khi nào hứng lại post facebook khoe chơi. colonthree emotic



Thứ Tư, 2 tháng 12, 2015

DỊCH Ý BÀI "THE BEST DAY OF MY LIFE" CỦA Gregory M. Lousignont

NGÀY TƯƠI ĐẸP NHẤT CUỘC ĐỜI TÔI
"Hồn tôi là một vườn hoa lá"
Hôm nay, khi tôi thức dậy, tôi chợt nhận ra rằng đây là ngày tươi đẹp nhất cuộc đời tôi. Có những lúc tôi tự hỏi liệu có phải tôi vẫn tồn tại đến ngày hôm nay không; nhưng tôi đã hiện hữu ở đây rồi! Và bởi vì lẽ đó, tôi sẽ ăn mừng sự kiện này.
Hôm nay, tôi sẽ tán dương cuộc sống tuyệt vời mà tôi đã từng có: những thành quả, những phước lành, và, tất nhiên, cả những gian khổ bởi vì chúng đã giúp tôi mạnh mẽ hơn.
Tôi sẽ sống trọn vẹn cho ngày hôm nay với cái đầu ngẩng cao và trái tim hoan hỉ. Tôi sẽ ngạc nhiên trước những món quà tưởng chừng như thật giản dị mà Thượng đế trao tặng: những giọt sương mai, ánh mặt trời, những đám mây, cây cối, hoa lá, chim chóc. Hôm nay, tôi sẽ chú ý đến tất cả những tạo vật kỳ diệu đó.
Hôm nay, tôi sẽ chia sẻ niềm vui khám phá cuộc sống của mình với những người khác. Tôi sẽ làm cho một ai đó mỉm cười. Tôi sẽ cố gắng làm một việc tốt bất ngờ cho người nào đó thậm chí tôi không hề quen biết.
Hôm nay, tôi sẽ dành lời khen tặng chân thành cho một người nào đó dường như đang thất vọng. Tôi sẽ nói với một đứa trẻ rằng nó thật đặc biệt biết bao, và tôi sẽ nói với người tôi yêu mến rằng tôi thật sự quan tâm đến người ấy và rằng người ấy có ý nghĩa với tôi biết nhường nào.
Hôm nay là ngày tôi ngừng lo lắng về những gì mà tôi không có được và bắt đầu biết ơn tất cả những điều tuyệt vời mà Thượng đế đã trao tặng cho tôi.
Tôi sẽ ghi nhớ rằng lo lắng chỉ làm lãng phí thời gian bởi lẽ tôi luôn tin tưởng vào Thượng đế và sự sắp đặt thánh thần nào đó của Ngài đảm bảo cho mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.
Và tối nay, trước khi đi ngủ, tôi sẽ bước ra ngoài và ngước mắt nhìn lên thiên đường. Tôi sẽ kinh ngạc trước vẻ đẹp của những vì sao và của mặt trăng, và tôi sẽ ngợi ca Thượng đế về những báu vật kỳ diệu này của tạo hóa.
Khi ngày hôm nay kết thúc và tôi ngả đầu lên gối, tôi sẽ cảm ơn Thượng đế về ngày tươi đẹp nhất cuộc đời tôi. Và tôi sẽ đi vào giấc ngủ ngon lành như một đứa trẻ, háo hức mong đợi bởi lẽ tôi biết rằng ngày mai cũng sẽ là ngày tươi đẹp nhất cuộc đời mình.
Nguồn tiếng Anh: http://www.sapphyr.net/largegems/bestdayofmylife.htm
Ảnh sưu tầm trên internet.
P/S: Bài này được nghe cô Phượng chia sẻ trong lớp “Sống tích cực” tại Inner Space hôm thứ hai (30/11/2015) vừa rồi. Vì thấy hay quá nên trưa nay, mình quyết tâm dịch bài này ra tiếng Việt cho dễ nhớ và chia sẻ với bạn bè nữa. Tâm trạng đang buồn tha thiết mà đọc dịch mấy bài kiểu này chắc hông còn dám buồn tiếp được mất, là…lá…la…