Một sáng mùa thu, như thường lệ, mình pha 1 cốc cafe sữa và ra sân uống trước khi ngồi vào bàn làm việc.
Đang uống café thì bất chợt, ở 1 góc sân mình trông thấy 1 chiếc lá bằng lăng đã ngả hẳn sang màu đỏ đang nằm trơ trọi 1 mình. Mình tiến lại gần chiếc lá và hỏi nó: “Lá đỏ ơi, bạn nằm đó 1 mình có thấy buồn và lẻ loi ko?”
Chiếc lá đỏ khẽ lay lay động đậy trả lời mình: “Bạn nghĩ chỉ con người mới có cảm giác đó thôi sao? Tôi và anh Cành mới chia tay nhau từ chiều qua. Cành quyết định buông tay rời xa tôi để sẽ đón nhận một chồi non mới thay thế tôi. Vẫn biết đây là quy luật tất yếu của tự nhiên, nhưng sau bao tháng ngày gắn bó cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, giờ cách xa nhau tôi thấy hẫng hụt và cô đơn ghê gớm. Nỗi cô đơn rõ nét như những sợi gân in trên lá mình vậy đó.”
Mình im lặng không nói gì, chỉ nhìn vào chiếc lá…
Chiếc lá thủ thỉ tiếp với mình: “Có nhiều khi tôi thấy mình yếu đuối quá, dẫu chẳng hề muốn thế chút nào. Như mỗi khi có cơn gió lướt qua, tôi thậm chí ko thể tự mình đứng vững nổi, cứ lăn qua lăn lại hết góc này đến góc kia trong cái sân nhà bạn. Khi ko có 1 “điểm tựa”, mọi thứ chông chênh quá. Những lúc một mình như thế, tôi thấy mình thiếu thốn và khao khát tình yêu thương quá.”
Mình bảo chiếc lá: “Lá đỏ ơi, đừng buồn. Tôi sẽ mang 1 bạn lá đỏ khác cũng đang đơn độc đến bầu bạn với lá đỏ liền đây. Bạn ấy có thể cùng lá đỏ lăn lộn trên sân mỗi khi cơn gió thoảng qua, lắng nghe những câu chuyện buồn vui của bạn, hoặc chỉ lặng lẽ yên lặng bên cạnh bạn thôi. Như thế dù sao cũng bớt lẻ loi hơn, phải ko nào?”
Lá đỏ cười bảo mình: “Được thế thì còn gì bằng.”
Thế là mình mở cửa, ra ngoài vỉa hè, nhặt 1 chiếc lá đỏ khác vào, đặt cạnh chiếc lá trong sân. Có nhiều khi, “đến chiếc lá cũng cần có nhau”. :)
P/S: viết ngày 18/10/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét