Thứ Bảy, 1 tháng 2, 2014

“Em nghĩ gì khi mùa xuân đến”

Đêm qua, khi kim đồng hồ chỉ quá ngày đầu tiên của năm mới, mình vẫn đang thao thức chưa ngủ được. Lò dò mình lôi cuốn sổ nhỏ xinh trong ba-lô cùng một cây bút ra để khai bút đầu xuân. Chẳng nhớ từ năm nào, “tiết mục này” đã trở thành một thông lệ mình đặc biệt chú trọng vào mỗi dịp Tết nguyên đán, chỉ khác nhau về nội dung và hình thức thể hiện tùy theo từng năm. :)

Mình lật một trang ngẫu nhiên và dừng lại ở đó. Khi chưa biết nên bắt đầu viết điều gì, để ý đến trang sổ nền màu xanh da trời mà tay vừa mới giở ra, mình thấy bắt đầu trang là một hình trái tim thật to, chiếm gần nửa trang giấy; phía dưới trái tim là hình một chậu cây nhỏ xíu với dòng chữ bên cạnh là: “May the wind of spring bring out love” – có thể gió xuân mang đến tình yêu cho em đấy; cuối cùng mới là những dòng kẻ để viết tiếp bên dưới. Mình đặt ngòi bút vào cái khung hình trái tim, gần như viết ra một cách vô thức dòng chữ “Lao động hăng say, tình yêu sẽ đến.”  Bên dưới, chỗ những dòng kẻ, mình viết thêm một vài dòng nữa. Không có những mục tiêu lớn lao hay những kế hoạch chi tiết nào cả, chỉ có vài lời tự nhắc nhở và dặn dò nho nhỏ với chính mình trong đó thôi. Mình chợt nhớ câu hát “Em nghĩ gì hỡi em, khi tình yêu đang đứng đợi bên thềm?”

“Lao động hăng say” ở trên, theo thiển nghĩ của mình, là dạng lao động chân chính về cả trí và lực dù mình có ở địa vị nào chăng nữa để giúp mình tạo ra giá trị riêng, giúp mình ko những có khả năng mua được “bánh mì” mà còn cả thêm chút ít “hoa hồng” cho cuộc sống, giúp mình “đáng yêu” và “xứng đáng được yêu”. Và như vậy, mình nghĩ “tình yêu sẽ đến”. Lao động cho tình yêu là kiểu lao động mệt nhọc, ko ngưng nghỉ, nhưng nhờ đó mang đến cho mình sự mãn nguyện hơn. Tình yêu là tình yêu với tất cả những gì xung quanh mình, bao gồm cả con người, và đặc biệt nhất là tình yêu đôi lứa. :)

Nghĩ đến đây thì nhớ sáng nay ngồi một mình, nghe bài hát: “Em nghĩ gì khi mùa xuân đến”  thấy ưng quá, và thinh thích cái câu hát “Đừng nuối tiếc kỷ niệm đã đi qua, đừng nhắc đến những gì đã phôi pha mà hãy sống cuộc sống yên lành”. Rồi thì mình tủm tỉm cười: “Nhớ thương quá nơi mà ta sẽ đến, người ta sẽ yêu, mặt hồ ta chưa chạm đến bao giờ.” * :)

(*) câu của Nguyễn Thiên Ngân.

P/S: 22h50 ngày mùng 2 Tết, gõ vài dòng cho đỡ nhàn nhã những ngón tay để chuẩn bị chui vào giường bà, nằm cuộn tròn trong chăn, ôm bà thật chặt như ngày tui còn bé và ngủ 1 giấc ngon lành đến sáng mai. Ơi, 1 niềm hạnh phúc ngọt ngào của 1 thiếu nữ 26 mùa xuân :)))))))))
Trời cao cao quá, đất rộng rộng quá!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét