Thứ Ba, 4 tháng 10, 2011

Hồn quê

Kết thúc 2 ngày cuối tuần nhưng dư âm, dư vị của hai ngày này vẫn còn phảng phất. Bỗng dưng muốn ghi lại một chút gì để nhớ, để thương, để yêu mến nhiều hơn…
“Đã hết rồi ngày nắng chói chang, lúa đã vàng tỏa ngát hương đồng…” Cơn bão đi qua, thời tiết hào phóng khi ưu ái cho 2 ngày cuối tuần bằng sắc thu trong xanh, bằng làn gió nhè nhẹ pha chút se lạnh, bằng những vệt nắng vàng chỉ đủ ấm áp để xoa dịu làn hơi se lạnh của gió. Những cánh đồng mới hôm nào còn xanh ngát màu lúa mới trổ đòng, mới đây xem ra đã lần lượt thi nhau khoe màu áo mới, vàng ươm và trĩu nặng dần dần trên khắp các ruộng đồng, trải dài trên con đường về quê quen thuộc. Trong lòng thấy phơi phới và ấm áp khi lướt xe qua con đường thân quen ấy. Xuyến chi trắng vẫn đang rộ nở, tựa như hai dải lụa trắng mềm mại dải đều khắp hai bên đường trông thật đẹp mắt. Xa mùi khói xe trên những con đường nhộn nhịp của thành phố, làn gió chiều nơi đây thổi vào khướu giác một hương vị thoang thoảng, mát lành tỏa ra từ những bông lúa đang thi nhau chin vàng; thi thoảng lại bắt gặp thêm mùi ngai ngái hay ngọt xớt của những cọng rơm đang phơi dở hoặc vừa mới được ngả ra. Hương vị và màu sắc đặc trưng của làng quê, vùng đất đã nuôi dưỡng lũ chúng tôi, bỗng nhiên rót vào từng dòng chảy của cảm giác bình an, ấm áp…
Hai ngày cuối tuần này cũng là hai ngày thật vui vẻ, vào đúng dịp cụm những làng ven sông Cà Lồ tưởng nhớ đến vị Thành Hoàng làng. Về cùng với mình, Trang và Lý Toét đã được dịp cùng ngược dòng thời gian trở về những ngày thơ ấu, cùng làm những “trò” hết sức thân quen của lũ trẻ trong làng mình ngày xưa. Vào Đình, ra Chùa cùng bà ngoại và làm lễ như tất cả con dân trong làng; hăm hở nghe các chương trình văn nghệ từ “cây nhà lá vườn” đến quan họ “chuyên nhiệp”, nhưng cái chính là để ngắm nghía không khí của làng quê nơi đây, để thấy rằng quê mình đang đổi mới hơn thôi. Dễ thương nhất là, dẫu trong đây, có đứa đang sắp “theo chồng bỏ cuộc chơi”, vậy mà cả lũ vẫn “hồn nhiên” và hớn hở cầm “que kem tình yêu” (kem bông) và cứ thế ăn một cách ngon lành, dưới một số ánh mắt ngạc nhiên đầy thích thú của các cháu nhi đồng, của cả một vài anh “trai làng” nữa chứ. Trong khoảnh khắc ấy, dường như chẳng đứa nào muốn nghĩ rằng mình đã ngoài hai mươi tuổi từ bao giờ rồi ấy… Thích cảm giác này biết bao nhiêu!
Trở lại với phố phường, với những dự định còn đang dang dở, nhưng vẫn luôn mang theo hình hài của nơi yêu dấu này. Vẫn về thăm hàng tuần, hàng tháng và vẫn luôn mang theo tình cảm thân thương, ấm áp của mảnh đất này…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét