Chủ Nhật, 21 tháng 10, 2012

Tự tình của cánh lục bình

"Cánh bèo nói gì trong màu tím thở than
Những dòng sông cũng dài như số phận
Mẹ đừng ngậm ngùi vì con lận đận
Những ngả đường chưa biết về đâu..."

(Chiều mưa nhớ mẹ - Bình Nguyên Trang)
Nói sao nhỉ, không hẳn là vì tâm trạng mình đang không vui khi mở đầu bằng những câu thơ đầy suy tư kia đâu, có chăng là chút gì đó đồng cảm mà thôi. Thêm cả bởi vì đang nằm ngẫm nghĩ về mẹ, về những người phụ nữ mình quen, mình thân, mình thấy…, nên lại thấy trằn trọc và nhổm dậy gõ gõ một chút thôi… Cũng đang nghĩ một chút về mình, nhưng mà chỉ một chút thôi, một tâm lý hết sức bình thường của những đứa con gái như mình thôi mà…
“Là con gái, rồi sau này sẽ là một người phụ nữ - một người đàn bà, phải chịu khó học hỏi xung quanh, nếu không sau này khổ lắm cháu ạ. Cuộc đời này biến động bất thường lắm, nếu khôngchịu  rèn luyện để “ngoài tròn trong vuông” sẽ khó sống yên ổn được trong cái “bể khổ” mà ông trời sắp đặt cho mỗi người lắm…” Lời dặn của bác P khi mình sắp tốt nghiệp vẫn đi theo mình trong những ngày qua. Và ngay trong khoảnh khắc này, khi nhìn lại những cơn sóng dữ trong “bể khổ” của những người phụ nữ mình biết đã và đang phải đương đầu, thấy thấm thía lời dặn kia quá… Đúng là "Chẳng bao giờ có ai trải qua được nỗi đau của người khác, số phận dành cho mỗi người nỗi đau riêng." (Tiếng Chim Hót Trong Bụi Mận Gai).
Mình vẫn còn quá trẻ; mình vẫn còn may mắn hơn nhiều người khác, dù đồng trang lứa hay không, chưa phải chịu nhiều bất hạnh như họ; mình được yêu thương nhiều hơn họ. Ông trời thử đặt mình vào những “biến cố bất thường” mới chỉ đang ở mức độ cho mình “thấy biết” những cơn sóng dữ trong bể khổ trên đời và đôi lúc để mình thử “nhảy sóng” một chút, để biết được cảm giác như thế nào mà có ý thức cần học cách thích ứng dần thôi, chứ đường đời dài thế cơ mà, sóng dữ tràn về lúc nào ai mà biết trước được???
Nói vậy thôi chứ không phải mình đang buồn, đang chán, đang lo lắng đâu; chỉ là “thấy biết” và phải chấp nhận cái bể khổ để biết trân trọng hơn những gì tốt đẹp mình đang có, để từng chút, từng chút một, giải bài toán “biết cách sống là như thế nào” theo cả cuộc đời mình thôi…
Mình thấy mình vẫn đang yêu đời lắm, vẫn còn bao nhiêu điều muốn khám phá nữa cơ mà. Cả một bầu trời mơ ước còn chưa được chạm tới để vẫy vùng trong đó, thì sao có có thể hoang phí vào những giây phút chán nản, bi quan mãi được. Mình vẫn còn thích ngắm nhìn hoa nở trên sân nhà hay ngoài đường ngõ để chụp ảnh, để tưởng tượng và viết tựa lời; vẫn còn thích ngắm trời đất trăng sao; vẫn còn biết lẩm nhẩm những lời hát ngọt ngào về tình cảm yêu thương; vẫn còn thích đọc những câu chuyện dạt dào tình cảm, những bài thơ tình lãng mạn; vẫn còn đang mơ về… “Người” sẽ cùng mình tạo nên “ngôi nhà và những đứa trẻ”,... và còn nhiều nhiều nữa, thì tức là mình vẫn đang sống chứ không phải đơn giản là đang tồn tại.
Thật đấy, dù sóng dữ có thể bất thình lình ập đến bất cứ lúc nào, dù hiện tại mình như cánh bèo trôi nổi chưa biết đâu là bến bờ, nhưng dẫu sao mỗi ngày đi qua, cũng chẳng nên hoang phí quá nhiều vào những hoài nghi và lo sợ. Cánh bèo có thể đôi lúc thở than cho tình cảnh lênh đênh như thế, nhưng những ý nghĩ vụn vặt của con người khi biết cách để chúng trôi qua một cách an nhàn, như lục bình kia trôi theo cơn nước ròng thì sẽ nhẹ nhàng hơn biết mấy.
Bởi vì "học cách nhìn vào điểm tươi đẹp của thế giới không có nghĩa là lãng mạn hóa hiện thực, mà chỉ để tâm hồn ta thanh lọc hơn, lạc quan và yêu đời hơn...", để ta mat-xa cho tâm hồn, để ta sản sinh ra chất dinh dưỡng tăng sức đề kháng và sức chống trọi với những cơn sóng dữ trong đời mà thôi…
P/S: Nhân ngày tôn vinh phụ nữ Việt Nam, mình trích dẫn một bài thơ thật sâu sắc về triết lý sống của nữ sĩ Tôn Nữ Hỷ Khương – bài thơ “Còn gặp nhau”. Mới biết đến bài thơ qua một bài báo ngày hôm qua đọc được thôi, nhưng ý nghĩa qua những câu từ trong đó đã chạm tới bề sâu trong tâm tưởng của mình và có lẽ là của bất kỳ ai đọc được… Ngay tựa đề bài thơ - “Còn Gặp Nhau”, đã gợi lên một hiện thực đời sống rất đơn giản, mà cũng rất đau xót:  Chúng ta còn sống được đến hôm nay-bây giờ, đã là một diễm phúc, vô cùng quý báu, so với bao người đã vắng mặt- đã ra đi…

Còn gặp nhau - Tôn Nữ Hỷ Khương

Còn gặp nhau thì hãy cứ vui
Chuyện đời như nước chảy hoa trôi
Lợi danh như bóng mây chìm nổi
Chỉ có tình thương để lại đời.

Còn gặp nhau thì hãy cứ thương
Tình người muôn thưở vẫn còn vương
Chắt chiu một chút tình thương ấy
Gửi khắp muôn phương vạn nẻo đường.

Còn gặp nhau thì hãy cứ chơi
Bao nhiêu thú vị ở trên đời
Vui chơi trong ý tình cao nhã
Cuộc sống càng thêm nét tuyệt vời

Còn gặp nhau thì hãy cứ cười
Cho tình thêm thắm, ý thêm tươi
Cho hương thêm ngát, đời thêm vị
Cho đẹp lòng tất cả mọi người.

Còn gặp nhau thì hãy cứ chào
Giữa miền đất rộng với trời cao
Vui câu nhân nghĩa tròn sau trước
Lấy chữ chân tình gửi tặng nhau.

Còn gặp nhau thì hãy cứ say
Say tình, say nghĩa bấy lâu nay
Say thơ, say nhạc, say bè bạn
Quên cả không gian lẫn tháng ngày.

Còn gặp nhau thì hãy cứ đi
Đi tìm chân lý lẽ huyền vi
An nhiên, tự tại lòng thanh thản
Đời sống tâm linh thật diệu kỳ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét