Thứ Tư, 26 tháng 9, 2012

Ốc Đảo Lưu Trữ

Đã bao lâu rồi, mình để quên mất thói quen cất giữ những điều nhỏ nhoi, bé tí diễn ra hàng ngày của mình ở tại nơi này, nơi Rùa con luôn chờ đợi những dòng chữ mới theo thời gian và cảm xúc của mình. Mình sẽ gọi ngôi nhà này của Rùa con là gì nhỉ. Ah nơi đây sẽ được đặt tên là “Ốc đảo Lưu Trữ” nhé, nghĩ mãi mới ra được một cái tên nghe có vẻ hay ho và phù hợp nhất với những “của cải” có trong ngôi nhà của Rùa con.
Vì rằng mấy hôm nay thường đọc lại truyện về tuổi thơ hay quá, lại xem những tấm ảnh cũ từ ngày xửa ngày xưa nữa, đâm ra nhiều ký ức thuở nào cứ thế dội về. Tìm lại những mảnh ký ức, những vụn dấu ấn ngày xưa, thấy nhẹ nhàng và nghe bình yên đến lạ trước những xáo trộn bộn bề của cuộc sống, khi mà mình đóng vai chính là một người trưởng thành hơn.
Nhận thấy rằng, bạn bè và ngay cả bản thân mình nữa, dạo này thường xuyên sử dụng Facebook hơn là Blog. Phải công nhận những hữu ích tuyệt vời của Facebook khi biết khai thác và sử dụng hiệu quả, thông tin cập nhật giữa bạn bè người thân một cách thường xuyên giúp khoảng cách giữa những người thân, bạn bè vốn đã thân quen lại càng được xích lại gần nhau hơn. Còn với những người bạn mới, tuy chẳng biết gì về nhau mấy, chỉ qua những dòng thông tin trao đổi chia sẻ cho nhau, những câu status ngắn gọn thể hiện đủ mọi ý tứ, tâm trạng từ mơ hồ đến cụ thể, hay cả những bức ảnh miêu tả cuộc sống thường nhật của họ, tất cả những điều đó nếu biết chọn lọc để làm “của để dành” cho mình, để mình biết cách sống tích cực hơn, có thêm động lực vươn tới những ước mơ mong mỏi hơn nữa. Tuy nhiên, vì vòng kết nối của Facebook lớn quá nên đôi khi ta chỉ vội vàng lướt qua nhau được thôi, lắm khi cũng thấy ồ ạt, xô bồ bức bối lắm. Nếu Facebook giúp gắn kết bạn bè và người thân thiên về theo chiều rộng, thì Blog sẽ giúp sự gắn kết này thiên về chiều sâu hơn, để tĩnh lặng hơn với trạng thái nội tại của mình, hòa mình trong không gian của thế giới nội tâm, để có thể dần dần tự trả lời cho câu hỏi “Ta là ai?”
Trong “Ốc đảo Lưu trữ” này, mình có thể góp nhặt những mảnh vụn ký ức, những kỷ niệm biết nói, sẽ lưu trữ những điều đã qua và đang tồn tại, cả những điều mong ước sẽ có trong tương lai gần nữa. Ở đây mình tự do và bình yên như là làm chủ một “Ốc đảo” xinh xắn vậy, để có thể “lưu trữ” tất cả những điều vụn vặt nhất trong thế giới thật của mình, để đôi lúc trở về ốc đảo thân thương này, mình sẽ nhìn thấy những “dấu ấn” của những ngày đã qua đã được sàng lọc và lưu trữ ra sao bởi bộ máy thời gian.
Mỉm cười một mình, tự hỏi liệu bạn mình sẽ nhớ những gì về mình khi bắt gặp một bức ảnh có mình trong đó, khi nghe một ai đó nhắc tới tên mình, hay một sự việc gì đó tương tự? Khi thời gian đã làm lu mờ những hành động, những câu nói, những tiểu tiết thường ngày thì điều gì sẽ còn đọng lại khi 2 con người nghĩ về nhau? Những “dấu ấn” không thể phai nhòa là những hình ảnh còn sót lại sau khi bị sàng lọc bởi thời gian, không kể tốt xấu, chỉ đơn giản là “dấu ấn” mà thôi... Và “dấu ấn” của ngày mai sẽ được ghi lại ít hay nhiều từ những gì mình có của ngày hôm nay… Và vì thế, mình cần có “Ốc đảo lưu trữ”, cần duy trì và chăm sóc ốc đảo chu đáo hơn nữa chứ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét