Một năm có 4 mùa, nhưng
mùa mình “yêu” nhất không phải là mùa đông, mà là mùa thu. Nó đến trước mùa
đông, nhẹ nhàng hơn mùa đông nhiều lắm. Với
mình, mùa thu rất bí ẩn, vì thế nó cuốn hút mình bởi sự thôi thúc muốn
tìm hiểu, khám phá và chinh phục những cảm giác và cảm xúc phức hợp. Bởi sao ư?
Những vạt nắng không quá gắt gỏng và rực rỡ chói chang như nắng mùa hè; những
cơn mưa bất chợt ào ào trút xuống khi mới đây thôi, bầu trời hãy còn xanh, làn
mây kia hãy còn bồng bềnh màu trắng; những làn gió hiu hắt trở theo hơi se se lạnh,
vởn vơ và miên man khắp da thịt, chỉ đủ để khơi dậy một nỗi niềm nhớ nhung chơi
vơi nào đó. Mùa thu với mình là thế, thật ẩm ương và kỳ cục, nhưng vẫn đầy hấp
dẫn, lôi cuốn và yêu thương… Còn mùa đông thì sao nào?
Mùa đông cũng có nắng,
có mưa và có gió. Khác với mùa thu, khi những cảm giác và cảm xúc của nó rất đỗi
miên man, khó đoán, khó bật thành một nỗi niềm cụ thể, mùa đông rất rõ ràng, da
diết, khắc khoải và mạnh mẽ hơn nhiều lần. Mùa đông rất lạnh và rất ấm! Những vạt
nắng vàng hanh hao và khô lạnh chỉ có thể cảm nhận trong làn môi khô nẻ của mùa
đông không đủ để sưởi ấm không gian lạnh lẽo được bao phủ bởi làn sương đêm tan
quá từ từ, bởi không khí đang được hòa tan trong từng cơn gió lạnh. Mùa đông trở
nên tái tê đến thấu da thịt khi những giọt mưa hòa lẫn trong không khí vốn đã lạnh
giá run người. Những khi ấy, chỉ còn nghe rõ rệt tiếng lập bập, run rẩy thổn thức
từ bên trong cơ thể, cùng đôi bàn tay lạnh cóng đan xen chặt khít với nhau, dấy
lên một nỗi khao khát cháy bỏng, rằng có một đôi bàn tay khác sẽ chạm vào, lấp
đầy và che chắn. Và nếu như làn gió se lạnh của mùa thu chỉ đủ để khơi dậy một
nỗi niềm nhớ nhung chơi vơi nào đó, thì những cơn gió lạnh rít lên từng hồi trong
hơi thở của mùa đông lại khác, mạnh mẽ và da diết đến độ khiến người ta mong được
chắp thêm đôi cánh để tìm đến bên nhau, cho đong đầy nỗi nhớ nhung và yêu thương
để thổi bùng lên một ngọn lửa vô hình nhưng ấm áp hơn bao giờ hết…Sao bảo mùa đông rất lạnh và rất ấm? Bởi mùa đông vốn dĩ đã lạnh rồi, nên người ta mong lắm tìm được làn hơi ấm áp đủ để khỏa lấp cái lạnh lẽo run người, càng ấm áp bao nhiêu càng tốt. Nào áo quần, lò sưởi; nào chăn ấm, đệm êm; nào khăn choàng, mũ len… Bấy nhiêu thôi hãy là chưa đủ. Mùa đông cần nhiều hơn hơi ấm của tình yêu. Những đứa con xa nhà càng mong trở về quây quần bên gia đình, để cảm nhận trọn vẹn hơn hơi ấm của tình thương mến, khi những nỗi nhớ chợt ào ạt đong đầy vào những buổi tối trời đông, lặng lẽ bên tách trà nóng hổi, thả hồn và rong ruổi trở về những kỷ niệm bé thơ, vô tư trong vòng tay ấm áp của bố mẹ. Những người yêu nhau mong được gặp nhau, gần nhau nhiều hơn, được ở bên nhau dài hơn; những đôi lứa xa nhau càng mong khoảng cách được xích lại gần hơn, để trao cho nhau yêu thương nhiều hơn, sưởi ấm cho nhau nhiều hơn. Những người đang đi tìm nhau càng mong ngóng và tha thiết ngày tìm thấy nhau sớm hơn…
Mùa đông, người ta thấy trống trải lạnh lẽo tái tê bao nhiêu thì càng mong được sưởi ấm nồng nàn và gấp gáp hơn bấy nhiêu. Mùa đông, người ta mong được sưởi ấm thân thể đang lạnh cóng và run rẩy, lại càng mong được sưởi ấm cả tâm hồn luôn mà yêu thương vốn là bất tận nhiều hơn. Vì thế, mùa đông rất lạnh và rất ấm… Và mùa đông cũng rất yêu…
P/S: Tặng mùa đông năm nay bằng một một bài “văn xuôi ngắn dòng” trong phút ngẫu hứng của mình một năm về trước, trong thứ cảm xúc được gọi là “giả vờ yêu”…
Em nhớ…!
Anh nói với em, giờ anh đã biết,
Rằng trong năm, anh yêu nhất mùa nào.
Nắm tay em, chính là mùa đông đó,
Ôm thân em, anh sẽ chắn gió đông,
Mái tóc huyền, công tay
em chải chuốt,
Mắt dịu dàng, anh cứ
thích vuốt ve,
Giọng thầm thì, anh
mang theo hơi ấm,
Cháy tim em bằng một nụ
hôn nồng.
Daisy, 24.01.2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét