Thứ Bảy, 5 tháng 11, 2011

Một góc tôi sinh viên

-         Chủ nhật về quê thì lên sớm, tối đi ăn kem nhé cưng, Lý Toét nhắn.
-         Nhân dịp gì thế?
-         Con Trang nhắn tin cho tao, kêu chán đến phát rồ người và muốn đi chơi. Chủ nhật nó qua đây.
-         Okie, cưng.
Hôm trước tớ với Lý ngồi mở lại các file ảnh của phòng mình, 207-B3-KTX ĐH BKHN, thấy nhớ các bạn thế…


Hôm nay tớ đi làm, ngồi trên bus, chọn nghe trong list nhạc ở điện thoại của mình những bài hát ngày xưa chúng mình hay nghe và hay hát cùng nhau. Tớ cố gắng nhớ lại và lẩm nhẩm bài hát nhép mà bác Việt đã dạy cả phòng hồi năm nhất, và được cả phòng mình chọn làm “Phòng ca 207”, các bạn còn nhớ không?
(Phỏng theo nhạc trong bài hát “Mùa xuân trên thành phố Hồ Chí Minh”)
Mùa xuân này mẹ lên thăm con, nhớ ghé vào thăm trường Bách Khoa,
Trông xa xa đã thấy thằng con, xanh xao ốm yếu gầy gò,
Ngày xưa khi mẹ nói mày có nghe đâu con, bây giờ sáng mắt chưa?
Cơm ăn ngày năm nghìn, mà tiền tiêu mỗi tháng hết triệu
Về quê thôi con ơi, sung sướng gì mà đi Bách Khoa.
Bách Khoa không có tiền tiêu,
Bách Khoa không có người yêu,
Bách Khoa thi phải học nhiều,
Về quê hai sào lúa mày cứ chăm cho tao, cuộc đời sung sướng ghê,
Cơm ăn chẳng lo gì mà đủ tiền đi tán gái mỗi ngày,
Về quê thôi con ơi, ba má tìm cho mày nàng dâu,
Mau mau cho má thằng cu, cho tao lên chức ông bà.
Mẹ ơi, con chẳng muốn về dưới quê ăn xin, ông bà với bác cô,
Trên đây con đã có việc, làm thêm cho vui thôi, nhưng cũng đủ tiền thêm ăn tiêu,
Sau 5 năm con sẽ học xong, trên quê hương ta con sẽ làm giàu,
Mẹ ơi, đây cuộc sống của chúng con sinh viên,
Là niềm vui đẹp nhất trên đời…!!!
Các bạn còn nhớ không, mỗi lần chúng mình cùng nhau hát bài này thì bất kỳ vị khách nào đến phòng mình chơi và được nghe thưởng thức cũng đều vỗ tay giòn giã… Và hôm nay, một em nam sinh viên nào đó ngồi cùng ghế với tớ thi thoảng cứ quay sang nhìn tớ, chắc vì nó thấy tớ có lúc cứ cười rúc rích như một kẻ không bình thường.
Mới ngày nào còn lững thững núp sau lưng bố vào phòng gặp và làm quen các bạn mà giờ mỗi đứa đã một phương. Dẫu không ở cùng các bạn cho đến hết 5 năm, nhưng 207 luôn là một nơi hết sức thân thương trong tớ. Các vụ ăn chơi, hò hẹn, các bạn cũng chẳng quên gọi tớ về đi cùng…
Nhớ những ngày giáp tết của năm thứ nhất, hơn nửa phòng mình bị “Sốc” sau khi xem kết quả các môn thi học kỳ đầu tiên. Một cảnh tượng thật thảm hại mà tớ chẳng bao giờ quên được! Nhưng từ những học kỳ sau sau nữa, tất cả mọi thứ dần dần trở nên nhẹ nhàng và tốt đẹp hơn. Nhớ những buổi cùng nhau cắp sách vở lên phòng tự học của KTX để tranh chỗ ngồi, lên giảng đường trống, lên thư viện trường, và cả những buổi lê la ở mỗi bậc cầu thang KTX, mỗi đứa một góc… Để rồi từ đó lại có thêm những câu chuyện tình cảm mới nảy sinh, chủ đề không bao giờ là hết “hot” của lũ con gái chúng mình mỗi lúc ngồi ăn bỏng ngô buổi tối… Và còn nhiều, nhiều lắm…
Dẫu ở trong môi trường đông người vẫn chẳng thể tránh khỏi những rắc rối và mâu thuẫn không mong muốn, nhưng nhờ được ở trong tập thể ấy mà tớ đã khôn lớn hơn rất nhiều. Tớ học được từ các bạn cách tự chăm sóc cho bản thân hơn, dù biết nhiều lúc mình vẫn còn “vô tổ chức”. Tớ học được từ các bạn cách quan tâm và cách nghĩ cho người khác, nên tớ đỡ ích kỷ và cố chấp hơn trước đây. Còn có nhiều hơn thế trong những điều mà tớ đã học được từ các bạn nữa…
Ai đó đã nói rằng: “Người ta không thể sống bằng kỷ niệm, nhưng không thể sống thiếu kỷ niệm”. Một lúc nào đó, khi những xáo trộn không thể tránh khỏi của cuộc sống – mâu thuẫn, nỗi đau, tổn thương, mất mát – khiến bọn mình rơi vào bi quan, chán nản, thì việc ngồi lặng yên và nhớ về những kỷ niệm đã qua biết đâu cũng là một liều thuốc hữu hiệu để vá lại một tâm hồn đang rách nát, nuôi dưỡng và đong đầy nó, để nó tiếp tục được lớn lên…

(Ninh Hiệp - 2008, cười hết xảy sau đưa chị Huyền về nhà chồng)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét