Một buổi chiều nọ, dấu chấm hỏi và dấu chấm cùng
nhau đi dạo trong công viên. Cả hai cùng nhau ngồi nghỉ tại một chiếc ghế đá,
hướng về phía mặt hồ.
Dấu chấm hỏi nói với dấu chấm: “Dấu chấm ơi, anh hãy
kể cho tôi nghe một chút về anh và những người bạn của anh đi.”
Dấu chấm mỉm cười: “Được thôi!. Như cô thấy đó, người
ta hay nhìn thấy tôi khi tôi đánh dấu cho một kết thúc. Nếu là một kết thúc tốt
đẹp, người ta thấy vui và chẳng mấy khi để ý tiếp theo dấu ấn đó là gì, bên cạnh
dấu ấn đó có gì. Còn nếu là một kết thúc không mong muốn, người ta buồn khổ và cũng
ít khi quan tâm đến những thứ kia. Nhìn chung, họ chỉ đánh giá tôi là đại diện
cho một kết thúc, lúc vui lúc buồn. Nhưng cô cũng thấy đấy, giống như trong một
đoạn văn, tôi là kết thúc của câu trước, nhưng cũng là khởi đầu của câu sau đấy
chứ. Câu sau nối tiếp câu trước để làm nên một đoạn văn hoàn chỉnh. “Chấm” không hẳn tức là “hết””.
“Còn những người bạn của anh thì sao?” Dấu chấm hỏi
hỏi tiếp.
“Dường như tôi chẳng thể tồn tại trọn vẹn nếu thiếu
họ bên cạnh. Có thể cô bắt gặp tôi quá nhiều, một sự lặp đi lặp lại thật giản
đơn, chỉ có bắt đầu và kết thúc. Nhưng nếu để ý kỹ hơn, cô sẽ thấy, trong hành
trình từ bắt đầu đến kết thúc của tôi, dấu phẩy thường hay song hành. Nhờ có dấu
phẩy, chuỗi hành trình của tôi không quá đơn giản mà được nối tiếp nhau bởi một
xâu chuỗi phức tạp. Đó thật sự là một dãy khó khăn mà dấu phẩy đã giúp tôi trải
qua đấy chứ.”
“Anh kể tiếp đi”. Dấu chấm hỏi vẫn chăm chú lắng
nghe.
“Đôi khi tôi cần những dấu chấm lửng, bởi quả thật
nhiều điều tôi không lý giải được, hoặc, bởi còn nhiều suy nghĩ khác nhau mà mỗi
người có thể tự suy ra. Tôi để lửng để nghĩ tiếp hoặc để ai đó tự hiểu mà thôi…”
Dấu chấm tiếp: “Tôi cần dấu hai chấm để cô ấy liệt
kê cho tôi, giải thích cho tôi những hành vi trong hành trình của mình. Nếu
nghĩ một cách đơn giản, chắc tôi sẽ luôn cho rằng tôi đúng và đổ lỗi cho người
khác mất thôi. Cô ấy rất có tài quan sát, chân thành và tỉ mỉ, nên tôi tin tưởng
cô ấy. Ngoài ra, tôi cũng rất cần cô dấu chấm than bên cạnh để những cảm xúc
trong tôi có lúc được thăng hoa. Cô biết đấy, nếu chỉ đều đều, khe khẽ cái hành
trình mở đầu và kết thúc với một mình tôi, có lẽ tôi sẽ phát điên lên lúc nào
không biết. Có dấu chấm than bên cạnh, tôi biết cảm thán, biết xuýt xoa, biết tỏ
ra sung sướng hay phẫn nộ. Mỗi trạng thái là mỗi cung bậc khác nhau của ngữ điệu,
của cảm xúc…
“Anh có muốn kể cho tôi thêm về một người bạn nào
khác nữa không nhỉ?” Dấu chấm hỏi hỏi tiếp.
“Đương nhiên tôi không thể bỏ qua một người bạn rất
ý nghĩa nữa. Không ai khác, chính là cô đấy, dấu chấm hỏi ạ. Cô thật chăm chú
và sáng tạo bởi luôn biết quan sát để đặt ra những câu nghi vấn, không ngừng học
hỏi về những điều chưa biết. Ở bên cô, tôi cảm thấy mình cũng được vận động
theo, để từ đó đi tìm những lời giải đáp, và cũng để không làm mất dần sự thiếu
quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Cảm ơn cô!”Thế rồi dấu chấm và dấu chấm hỏi nhìn nhau mỉm cười. Sau đó họ đứng dậy khỏi ghế và cùng nhau đi dạo tiếp…