Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014

Se duyên một chuyện tình cây và đất



"Đất vắng cây đất ngừng ngừng hơi thở.
Cây thiếu đất cây sống sống với ai."



 
2 tuần trước còn là những cọng sả cứng cáp, mập mạp mua ở chợ về ko dùng đến, cháu bé bèn đem cắt bỏ bớt ngọn nhánh, chỉ để độ dài chừng 20cm rồi bỏ chúng vô mấy cái lọ ươm thử. Cứ 2-3 ngày thay nước một lần và quan sát sự phát triển của rễ, của lá. Được 2 tuần thì các nhánh sả đã ra rễ và vươn mình trổ lá được như vầy rồi, sẵn sàng cùng nhau ra ban công để tính "Chuyện trăm năm ân tình cây và đất" trong không gian của cái bồn nhỏ xinh rồi.

Từ giờ cháu bé đã biết nếu muốn trồng sả để làm cảnh, đuổi muỗi, hay phục vụ nội trợ... mà ko xin được những khóm sả đào ngay từ dưới đất lên như mẹ ở nhà thì phải làm như thế nào rồi. Đúng là còn chồi thì sẽ nảy cây mà. Tuy tốn thời gian và giống trò trẻ con, nhưng thế là người nông dân sơ cấp đã có thêm 1 niềm vui nhỏ nhoi rồi, hihi.

"Ôi đẹp làm sao tình cây và đất, đem đến môi sinh sự sống cho đời."
:)

Khám phá thế giới bí mật của trẻ em (1)



Khi tớ mới chỉ được vài ba tháng tuổi, tớ có rất nhiều bí mật mà ông bà, bố mẹ tớ không thể biết được. Ví dụ như chuyện tớ có thể trò chuyện được với những người bạn tí hon khác, không giống như kiểu nói chuyện của những người lớn với nhau đâu nhé, thật đấy. Nếu bạn không tin, bạn cứ thử mượn anh Đô-rê-mon cỗ máy thời gian, đưa bạn ngược dòng thời gian vào lúc bạn chỉ bé tí ti mấy tháng tuổi như tớ mà xem. Có rất nhiều tình tiết chuyện thú vị và những bí mật hấp dẫn của bạn mà sau này lớn lên, bạn gần như quên hết. Chắc chắn đấy, mẹ tớ bảo thế.

Chẳng là mẹ tớ và nhiều người lớn trong gia đình thường chuẩn bị cho tớ rất nhiều thứ mà họ gọi là đồ chơi. Đối với tớ, chúng là những người bạn tí hon đặc biệt thân thiết. Bọn tớ có thể trò chuyện với nhau theo kiểu rất bí mật mà người lớn không thể biết được hết. Chẳng hạn như lúc tớ quấy khóc, bố tớ thường ẵm tớ đến gần chiếc chuông gió treo bên thềm nhà và rung rung mấy nhịp. Tiếng chuông gió leng keng thánh thót làm tớ thích lắm, cứ dỏng tai lên chăm chú lắng nghe và tròn xoe mắt ngắm nghía. Hóa ra đó là chị ca sĩ chuông gió, chị giới thiệu như thế với tớ ngay lần đầu tiên bọn tớ làm quen với nhau. Chị bảo, vì tớ nhỏ xíu thế này nên chị ưu tiên hát cho tớ toàn những bài hát ru âu yếm.

Phòng ông bà tớ và khu vườn nhà chỉ cách nhau 1 cái cửa sổ và vào ban ngày, mẹ tớ thường hay đặt tớ nằm trong đó để tớ ngủ cho yên tĩnh và mát mẻ. Thi thoảng, tớ đang ngủ mà phải giật nảy mình chỉ vì mấy anh gà trống cứ gào lên rủ tớ thức dậy chơi cùng. Lúc nào ngủ chưa đã giấc, tớ phớt lờ tiếng gọi của các anh ấy, mẹ và bà tớ chỉ cần vỗ nhẹ vào tớ mấy cái là tớ lại hết giật mình và ngủ tiếp. Còn không, tớ sẽ khóc ré lên đòi dậy bằng được để đi chơi. Bà nội tớ tuy ko biết chuyện tớ muốn theo các anh gà trống dậy đi chơi, nhưng việc tớ giật mình tỉnh giấc làm bà nhớ chuyện liên quan đến cô tớ hồi nhỏ. Bà kể, sáng sớm cô đang ngủ, nghe thấy tiếng “Cúc…cù…cu…cu” to rõ quá làm cô tỉnh giấc, hớt hải chạy ngay xuống bếp hỏi bà: “Đứa nào vừa gọi con đi chơi hay sao”. Hóa ra, tên cô tớ có một tiếng (Cúc) trùng với tràng tiếng gáy của anh gà trống nên cô tớ tưởng lầm tiếng gà là tiếng bạn gọi đi chơi. Tớ nghe lỏm được chuyện này của bà rồi kể lại cho các anh gà trống, các anh ấy cười khoái lắm, bảo hôm nào sẽ lại trêu cô tớ tiếp. Nhưng, chuyện này tớ phải giữ bí mật.

Lúc tớ ngủ, những người bạn của tớ kể rằng người lớn hay xì xào chuyện vì sao tớ ngủ mà mặt tớ lúc thì nhăn nhó, lúc thì chúm chím môi cười. Thật ra là vì lúc thì tớ ngủ mơ thấy những giấc mơ đẹp, lúc thì tớ tỉnh giấc để nghe ngóng xung quanh đấy. Có hôm, tớ mơ thấy mình đang chơi với các bạn tí hon vui quá, thấy mình lớn nhanh như thổi, chạy nhảy tung tăng chứ không phải người ẵm hay phải nằm nôi, nằm giường như bây giờ. Chắc vì vui và lạ quá, nên tớ hay mỉm cười. Đôi lúc, vợ chồng các cô chú muỗi cứ vo ve, nhòm ngó ngoài màn che rồi xì xào to nhỏ: “Ko biết thằng bé kia đã ngủ say chưa nhỉ, hãy nhìn làn da mịn màng, mềm mại của nó kìa...” Tớ sợ các cô chú trêu đùa, rồi sẽ chích cho tớ cái nốt sưng vù trên mặt thì đau lắm, nên thỉnh thoảng tớ cứ nhăn nhó đề phòng.

Một hôm, cô tớ đung đưa trước mặt tớ một đàn hạc giấy màu sắc lấp lánh rồi bảo đây là những người bạn mới của tớ. Cô tớ bảo, chúng sẽ mang đến may mắn, sự ấm áp, êm đềm cho tớ mỗi ngày. Và tất nhiên, tớ lại có thêm những bí mật khác nữa. Suỵt…, nhưng chúng ta phải giữ bí mật, đừng để lộ hết những gì của mình cho mọi người. Cuộc sống sẽ bớt thú vị đi nhiều nếu chẳng có chút bí mật gì cả, mẹ tớ bảo thế. :D
Chùm hạc giấy treo nôi, treo giường tặng cháu Cua yêu. Cái khung được uốn từ 3 cái mắc nhôm treo quần áo; hạc giấy là do cô gấp và treo lên khung. Chúc cháu yêu ngoan ngoãn, hay ăn chóng lớn :)
P/S: cảm hứng viết entry này là từ cháu trai yêu dấu Nguyễn Quang Tuấn, tên ở nhà là Cua của tui. Cảm ơn cháu đã tạo cảm hứng cho cô, hihi.