Thứ Ba, 24 tháng 12, 2013

Tấm lòng bé nhỏ

[Viết câu chuyện nho nhỏ này sau khi hoàn thành vòng nguyệt quế này lúc trưa nay để làm quà mừng giáng sinh, coi như “tấm lòng bé nhỏ” của dì tặng 2 bạn nhỏ, cũng như thể theo 1 lời đề nghị của Thảo Linh, rằng: dì hãy kể 1 câu chuyện nhỏ nào đó về con… ]

"Như thường lệ, mỗi khi dì rảnh vào buổi tối, Thảo Phương thường lên phòng dì để nghe và cùng đọc truyện với dì. Tối qua, dì đọc cho Phương nghe câu chuyện “Tấm lòng bé nhỏ”. Hai dì cháu đang say sưa đọc truyện thì chị Thảo Linh, sau khi đã học bài xong, ló đầu vào cửa phòng dì rồi từ từ leo lên giường nghe chuyện cùng dì và em Phương.

Khi câu chuyện vừa kết thúc, Thảo Linh bèn vừa đưa tay chỉ về phía tủ gỗ nằm gần giường vừa nói với dì: “Con mang 2 quả quýt lên cho dì đấy. Dì thức đêm mà đói thì lấy quýt ra ăn nhé, ngọt lắm!”

Dì nghe thấy Thảo Linh nói vậy và đưa mắt hướng về phía 2 quả quýt đỏ mọng trên mặt tủ, trong lòng cảm thấy vui và cảm động lắm, bèn nói: “Cảm ơn “tấm lòng bé nhỏ” của Linh nhiều nhá!” Sau đó, dì quay sang phía Thảo Phương và hỏi: “Phương thấy chị Linh giống bạn Mèo Khoang trong chuyện “Tấm lòng bé nhỏ” không?” Thảo Phương vui sướng gật đầu và reo lên: “Giống… giống ạ. Dì cho chị Linh vào chuyện Tấm lòng bé nhỏ nữa đi dì.”

Dì thuật lại câu chuyện có thật như trên cho Linh và Phương như thể đang đọc một câu chuyện mới về “tấm lòng bé nhỏ”. Không ngờ chỉ vậy thôi mà 2 đứa cười rộn rã và nghe chừng phấn khởi lắm. Niềm vui thật quá đỗi giản đơn…

Linh còn đề nghị dì: “Khi nào rảnh, dì viết lại cho con ra giấy thành 1 câu chuyện giống như dì vừa kể nhé, để con đọc lại cho em Phương nghe.” Dì nhất trí liền và nói: “Từ nay, mỗi khi Linh và Phương làm được điều gì đó giống kiểu “tấm lòng bé nhỏ” thế này, dì sẽ viết lại thành chuyện để kể. Ok?” Cả hai đứa đều vui sướng reo lên: “Ok…!!!”"

P/S1: Nói thiệt dì rất vụng về, ko hề khéo léo về cái khoản làm đồ chơi hay những thứ linh tinh gì đó, nhưng chịu khó 1 chút thì cũng ra được thành quả, hihi. Vòng nguyệt quế “handmade” được làm từ những nguyên vật liệu rất đơn giản, trừ dây xanh và hoa trạng nguyên phải mua ở cửa hàng, những thứ còn lại đều tận dụng từ những đồ có sẵn. Vòng tròn được uốn từ chiếc móc quần áo nhôm cũ; bưu thiếp được cắt từ hộp giấy cũ và hoa khô là những thứ ko dùng đến trong văn phòng được dì tái sử dụng…:P

P/S2: Nếu bạn cũng đang là một người trẻ cô đơn, và hôm nay bạn ko nhận được 1 món quà nào đó nhân dịp Giáng sinh, như nhiều người đang chia sẻ niềm vui này của họ trên FB, thì bạn đừng vội chạnh lòng mà hãy thử bắt tay làm 1 thứ gì đó để hưởng ứng ngày lễ này coi sao, xem như 1 món quà cho bản thân và cho 1 ai đó nếu bạn muốn tặng. Như tui chẳng hạn, biết đâu bạn sẽ thấy khá thú vị đấy. Chúc bạn Giáng sinh an lành nhé... 



Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013

Present is a gift!


Hôm rồi xem phim "Gia đình là số 1" có 1 cảnh thiệt cảm động và khiến mình phải suy nghĩ thế này:

Cứ hàng năm khi mùa xuân đến, tuyết ngừng rơi, những tia nắng ấm áp trở về, những bông hoa trong công viên, trường học, ngoài đường công cộng... thi nhau khoe sắc, những khu vườn dâu tây đỏ rực màu quả chín mọng...v.v, thì nhân vật người vợ đã gần 60 tuổi lại cảm thấy vui mừng hồ hởi mỗi khi bước ra khỏi nhà. Vừa bước trên đường đi chợ, hay đến nhà trẻ đón cháu, bà vừa hân hoan đón nhận vẻ đẹp của mùa xuân bằng vẻ mặt rạng ngời và những ý nghĩ thú vị cho những ngày cuối tuần của bà, khi mà chồng và các con bà ko phải đi làm. Bà lên kế hoạch phân công việc nhà cho những người thân trong gia đình mình, tách khỏi họ và bắt đầu hẹn hò với những người bạn già khác để tận hưởng sắc xuân vào ngày cuối tuần, trong lòng bỗng thấy trẻ lại và thấy tưng bừng như đi trẩy hội vậy...

Trước tâm trạng của bà như vậy vào mỗi mùa xuân, các con bà thì vô cùng ủng hộ và sẵn sàng tạo điều kiện cho bà tận hưởng những ngày đẹp đẽ này. Còn chồng bà, tất nhiên cũng tầm 60 tuổi, lại tỏ ra vô cùng khó chịu trước hành động lơ đãng việc nhà, ham vui với những ông bà khác, nhất là trong số đó lại có ông già vốn trước đây có tình ý với bà hồi trai trẻ. Ông chồng vì thế ko ủng hộ bà vợ, miệt thị hành động và tâm trạng của bà, lại còn ra sức kiểm soát và đi theo phá đám bà trong những cuộc vui riêng của vợ mình nữa chứ. Ông cho rằng, tâm trạng và những gì bà đang hành động thật ngớ ngẩn, và hoàn toàn ko phù hợp tuổi tác của bà nữa...

Bà vợ thấy ông chồng như vậy thì buồn và tủi thân lắm. Bà mới nói đại khái vậy chứ: "Tôi già rồi, sức khỏe chẳng biết ngày mai ngày sau sẽ ra sao. Thường ngày ông và lũ trẻ đi hết cả ngày, tôi quanh quẩn ở nhà bên bếp núc, chợ búa suốt ngày. Mùa xuân là mùa tôi yêu nhất và ko muốn bỏ qua những gì đẹp đẽ mà nó mang lại. Cho nên hàng năm tôi chỉ mong muốn ông và bọn trẻ ủng hộ để tôi tận hưởng niềm vui riêng vào mỗi mùa xuân, khi tôi còn có thể thôi mà." Ông chồng nghe vợ nói vậy như chợt tỉnh giấc, thao thức cả đêm.

Và sáng hôm sau khi bà vợ thức dậy chuẩn bị đi chợ thì thấy 1 tấm phong bì đặt ở trên bàn, trong đó là lời xin lỗi của ông lão kèm theo 1 số tiền ông tặng bà, để bà có thể thoải mái hơn tận hưởng niềm vui với mùa xuân của bà... Bà vợ đọc lời nhắn của chồng và mỉm cười mãn nguyện...

P/S: Cuộc sống luôn là như vậy, tương lai không thể nói trước, quá khứ không thể làm lại, chỉ có hiện tại là chúng ta nắm chắc được trong bàn tay. Life is a gift!