Thứ Năm, 4 tháng 4, 2013

TỪNG TÍ MỘT

Đôi lời: Không hiểu sao độ này thiếu cảm hứng ghi chép quá, thật là tệ. Đã có nhiều lắm những điều muốn viết ra mà không hiểu sao đến khi ngồi lại định bụng gõ bàn phím thì cứ cảm thấy có niềm gì đau đáu đến mức khiến mình không đủ tịnh tâm để viết thành câu, thành chữ. Vậy nên thôi... Từ từ vậy... Hôm bữa trông thấy một bức hình đẹp quá nên chợt nhớ đến bài thơ châm ngôn "Từng tí một" của thầy Thái Bá Tân để tự động viên tinh thần của mình vậy...
“Từng tí một, từng tí một, chậm thôi,”
Hạt sồi nói khi rơi xuống. “Nhưng tôi
Dưới lá mục đã thành phân, rất tốt,
Tôi cứ ấm dần thêm từng tí một.

Từng tí một, ngày mỗi ngày lớn thêm,
Từng tí một, tôi uống no sương đêm,
Tôi mọc rễ, mong manh như sợi chỉ,
Và đã nhú một mầm xanh, bé tí.

Ngày tiếp ngày, rồi năm lại tiếp năm,
Từng tí một, tôi mọc lá, nhú mầm,
Từ chiếc lá thành cành non mảnh dẻ
Và cuối cùng là cây sồi to khỏe.”

“Từng tí một,” có cậu bé thông minh
Nghĩ: “Tất nhiên, mình cũng thế, và mình
Cứ mỗi ngày sẽ học thêm một tí,
Học và chơi, chơi ít thôi, và nghỉ.

Mình vừa học, vừa ghi nhớ điều này:
Đã làm gì phải làm tốt, làm ngay!
Từng tí một, cứ học dần, học mãi
Các kiến thức trong kho tàng nhân loại.

Và hy vọng sẽ có ngày, gần thôi,
Thế giới này tốt đẹp hơn với tôi.”
Anh bạn này nghĩ rõ ràng, đơn giản,
Nhưng rất đúng, có phải không, các bạn?