Mấy hôm nay nhân viên của ông cứ luôn luôn gọi điện,
tìm đến phòng làm việc của ông để mong có thể gặp được gặp ông. Nhưng đã
5 ngày rồi không thấy ông có mặt, cũng hiếm khi thấy ông nghe điện
thoại trả lời...
Ông là một con người bận rộn, đó là cảm nhận của hầu hết những ai từng gặp ông. Ông nóng tính và khuôn mặt dễ nhăn theo cứ mỗi lần như thế. Nếu không phải đã quen với ông, quen với phong cách làm việc của ông, với tính cách của ông, và đặc biệt là ít nhiều hoàn cảnh của ông, có lẽ người ta dễ dàng không có cảm tình với ông ngay từ những lần tiếp xúc đầu tiên. Và tiếp theo sẽ là ngại ngùng, e sợ mỗi khi gặp ông...
Chẳng giống những lúc ông nóng tính, chẳng giống những lúc cơn đau dạ dày mãn tính lùa về mỗi khi ông đang hăng say công việc, bình thường ông thật dễ gần, nhẹ nhàng, quan tâm và có những khi chẳng kém phần hài hước...
Nhân viên của ông, vì có việc quá gấp, đành ... "liều" đến tận nhà để gặp ông. Hoá ra vì cô con gái nhỏ của ông bỗng dưng bị ốm, con người bận rộn của thường ngày gác hết công việc lại để ở nhà chăm sóc con gái. Chỉ cần nhìn những cử chỉ, hành động giữa 2 cha con ông là đã đủ để thấy tình cảm yêu thương, quấn quýt nhau như thế nào. Chiếc máy tính xách tay để làm việc của ông, 3 năm rồi chưa bao giờ thấy thay đổi tấm ảnh của con gái trên màn hình...
Cô bé 8 tuổi, không nói được và mọi giao tiếp với cô đều phần lớn bằng cử chỉ, bằng ánh mắt, bằng cả khuôn mặt... Cô bé trông xinh xắn, nhanh nhẹn, vui tính, và rất thích được làm quen, trò chuyện với người mới đến. Những lần trước đến nhà ông, cô bé cứ quấn lấy khách không một chút ngại ngùng. Lần này cô bé đang ốm, không khí bỗng dưng yên tĩnh hơn, cảm thấy như thiếu thiếu cái gì vốn đã rất thân quen.
Đang bàn việc cùng với ông, ngước lên phía cầu thang sau lưng ông, cô bé đang ngồi đó từ lúc nào, hai cẳng chân thò ra qua khe cầu thang, vươn thật xa với về phía cha, và đến khi chạm vào vai cha, cô bé đạp thật mạnh như để đùa giỡn với cha. Miệng vẫn cười thật xinh nhưng không che được nét của người đang ốm. Cô bé cứ khoái trí đùa với cha, trong khi ông đang làm việc với nhân viên. Ông không nóng tính như người ta vẫn thường thấy ở cơ quan, ông nhẹ nhàng ra hiệu và khẽ nhắc nhở con gái lên phòng nghỉ ngơi để ông làm việc. Cô bé ngoan ngoãn nghe lời, nhưng vẫn tranh thủ ... liếc qua vị khách. Nhân viên nháy mắt và cười chào cô bé, cô đáp lại vui vẻ rồi quay lên phòng của mình nghỉ ngơi...
Và ngày hôm sau, nhân viên chỉ thấy ông qua văn phòng một lúc rồi vội vàng quay về nhà. Cô con gái nhỏ của ông vẫn chưa khỏi ốm...
Ông là một con người bận rộn, đó là cảm nhận của hầu hết những ai từng gặp ông. Ông nóng tính và khuôn mặt dễ nhăn theo cứ mỗi lần như thế. Nếu không phải đã quen với ông, quen với phong cách làm việc của ông, với tính cách của ông, và đặc biệt là ít nhiều hoàn cảnh của ông, có lẽ người ta dễ dàng không có cảm tình với ông ngay từ những lần tiếp xúc đầu tiên. Và tiếp theo sẽ là ngại ngùng, e sợ mỗi khi gặp ông...
Chẳng giống những lúc ông nóng tính, chẳng giống những lúc cơn đau dạ dày mãn tính lùa về mỗi khi ông đang hăng say công việc, bình thường ông thật dễ gần, nhẹ nhàng, quan tâm và có những khi chẳng kém phần hài hước...
Nhân viên của ông, vì có việc quá gấp, đành ... "liều" đến tận nhà để gặp ông. Hoá ra vì cô con gái nhỏ của ông bỗng dưng bị ốm, con người bận rộn của thường ngày gác hết công việc lại để ở nhà chăm sóc con gái. Chỉ cần nhìn những cử chỉ, hành động giữa 2 cha con ông là đã đủ để thấy tình cảm yêu thương, quấn quýt nhau như thế nào. Chiếc máy tính xách tay để làm việc của ông, 3 năm rồi chưa bao giờ thấy thay đổi tấm ảnh của con gái trên màn hình...
Cô bé 8 tuổi, không nói được và mọi giao tiếp với cô đều phần lớn bằng cử chỉ, bằng ánh mắt, bằng cả khuôn mặt... Cô bé trông xinh xắn, nhanh nhẹn, vui tính, và rất thích được làm quen, trò chuyện với người mới đến. Những lần trước đến nhà ông, cô bé cứ quấn lấy khách không một chút ngại ngùng. Lần này cô bé đang ốm, không khí bỗng dưng yên tĩnh hơn, cảm thấy như thiếu thiếu cái gì vốn đã rất thân quen.
Đang bàn việc cùng với ông, ngước lên phía cầu thang sau lưng ông, cô bé đang ngồi đó từ lúc nào, hai cẳng chân thò ra qua khe cầu thang, vươn thật xa với về phía cha, và đến khi chạm vào vai cha, cô bé đạp thật mạnh như để đùa giỡn với cha. Miệng vẫn cười thật xinh nhưng không che được nét của người đang ốm. Cô bé cứ khoái trí đùa với cha, trong khi ông đang làm việc với nhân viên. Ông không nóng tính như người ta vẫn thường thấy ở cơ quan, ông nhẹ nhàng ra hiệu và khẽ nhắc nhở con gái lên phòng nghỉ ngơi để ông làm việc. Cô bé ngoan ngoãn nghe lời, nhưng vẫn tranh thủ ... liếc qua vị khách. Nhân viên nháy mắt và cười chào cô bé, cô đáp lại vui vẻ rồi quay lên phòng của mình nghỉ ngơi...
Và ngày hôm sau, nhân viên chỉ thấy ông qua văn phòng một lúc rồi vội vàng quay về nhà. Cô con gái nhỏ của ông vẫn chưa khỏi ốm...
P/S: chút cảm nhận về một người tôi
rất mực quý trọng, chút gì đó tôi muốn ghi lại hình ảnh cha con họ,
chút gì đó thật ... "đương nhiên", giản dị nhưng vẫn ghi lại dấu ấn đặc
biệt trong tôi... Cầu chúc mọi điều hạnh phúc...!